CHƯƠNG 540
“Hả…ồ.”
Chị Ngọc cũng không biết xảy ra chuyện gì, vội vàng đuổi theo.
Mộ Dung Hoành Nghị thở gấp, ngực phập phồng rất lợi hại, hai tay nắm chặt thành quyền.
….
Tắt hết đèn trong bộ phận thiết kế, Nghiêm Túc từ từ rời khỏi công ty.
Anh đang đi trên hành lang, lấy ra một điếu thuốc sau đó châm thuốc, đứng trước thang máy, hút hết một điếu thuốc mới đi vào. Anh ta rất ít khi hút thuốc, nhưng hôm nay phiền muộn đến mức anh hút liên tiếp hơn một nửa bao thuốc.
Bước vào sảnh tầng 1, bảo vệ chào hỏi với anh: “Thiết kế Nghiêm, sao hôm nay lại về muộn như vậy?”
Anh ta khẽ gật đầu: “Có một vài việc chưa làm xong.”
Đi ra cửa, thời tiết bên ngoài đã có chút nóng nực của đầu mùa hè, đặc biệt là ở các thành phố ở phía nam, độ ẩm trong không khí cao, khiến cả người không thoải mái.
Nghiêm Túc cau mày, anh ta không thích kiểu thời tiết như thế này.
Vừa định đi lấy xe, bước chân đột nhiên khựng lại.
Quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào người đang ngồi trên bậc thang, cô thu mình thành một cục, đầu vùi vào đầu gối. Cho dù như vậy, chỉ cần một ánh mắt Nghiêm Túc đã có thể nhận ra cô.
Anh sững sờ mấy giây, sau đó chẫm rãi đi qua.
“Sao lại ở đây?”
Nghe thấy giọng nói của anh, cả người Tưởng Cầm sững sờ, cứng nhắc ngẩng đầu lên, nhìn thấy là anh, cô khẽ cười một tiếng: “Nghiêm Túc….”
Nghiêm Túc không khỏi nhíu mày, bước lên phía trước, giọng nói mang theo sự mạnh mẽ: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Cô lắc đầu, cho dù cô cười như không có chuyện gì xảy ra, nhưng anh ta vẫn không bỏ qua được sự đau khổ tích tụ trong đáy mắt cô. Anh ta mím môi, không nói không rằng, nắm lấy tay cô, kéo cô đứng dậy: “Phụ nữ mang thai không thể ngồi ở nơi lạnh như vậy.”
Tưởng Cầm sững sờ, sau đó cười nói: “Đúng vậy, tôi suýt nữa quên mất.”
Quên trong bụng cô vẫn còn có con của anh….
Nghiêm Túc nhìn cô với ánh mắt tràn đầy sự nghi hoặc, không nói gì, kéo cô đi về phía xe.
“Tôi…” Tường Cầm cau mày, nói: “Có thể đưa tôi về nhà không?”
Nghiêm Túc không nói gì, trực tiếp nhét cô vào trong xe, sau đó mới nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Nếu như cô thật sự muốn quay về, nửa đêm nửa hôm cũng sẽ không chạy đến công ty.”
Tưởng Cầm trầm mặc.
Anh ta khởi động xe, quay đầu nhìn cô, lại nghiêng người giúp cô thắt dây an toàn, lúc này mới lái xe rời khỏi công ty.
Mở cửa sổ xe ra, gió lạnh thổi vào, cô chống cánh tay lên, bàn tay đỡ lấy hai má, mí mắt hơi rủ xuống, chôn chặt suy nghĩ của mình.
Cô không quen khóc trước mặt người ngoài, cho dù lúc đó trái tim rất đau đớn. Nhưng khóc thì có tác dụng gì? Mỗi một lần rơi lệ, đều đang vạch trần vết thương của mình trước mặt người khác một lần nữa. Thậm chí càng đau đớn, cũng sẽ quên đi chuyện vết thương này.
Nghiêm Túc lái xe, hai môi mím chặt, không hỏi cô tại sao muộn như vậy rồi còn xuất hiện ở công ty, cũng không hỏi cô sự bi thương trên khuôn mặt cô từ đâu mà đến, anh ta chỉ lái xe, đi trên con đường được thắp sáng bởi đèn đường.