CHƯƠNG 564
Nhẹ nhàng rút tay ra sau đó đứng dậy đưa tay mò mẫm cái điện thoại đặt ở trên bàn.
Do dự một chút, sau đó anh đẩy cửa đi ra ngoài.
“Cô Tưởng, đợi một lát nữa tôi sẽ cho xe qua đón cô, hy vọng là cô đã chuẩn bị xong rồi.”
Nghe thấy giọng nói có chút già nua, trong phút chốc Mộ Dung Hoành Nghị liền dừng lại, lông mày không thể không nhíu lên, tay cầm di động cũng căng cứng.
“Cô Tưởng?”
Mộ Dung Hoành Nghị hít sâu một hơi, giọng nói chậm rãi không nhanh không chậm: “Ông Dương, đã lâu không gặp, gần đây sức khỏe của ông vẫn còn tốt chứ?”
Dĩ nhiên là Dương Chiến cảm thấy bất ngờ, không ngờ đến người nghe lại là Mộ Dung Hoành Nghị, lập tức có vô số khả năng dâng trào.
Thật lâu sau, Dương Chiến mới cười nói: “Là Mộ Dung đó à, cháu với Tưởng Cầm ở cùng một chỗ?” Một câu hỏi rất tùy tiện, giống như là người lớn lo lắng, thái độ rất ôn hòa.
Mộ Dung Hoành Nghị không quan tâm mà nói: “Đúng vậy đó, vất vả lắm mới có thể theo đuổi cô ấy trở lại, cô ấy ngốc biết bao nhiêu, rất dễ dàng bị người khác hãm hại, đương nhiên là phải trông chừng cô ấy hai mươi bốn tiếng đồng hồ thì cháu mới có thể yên tâm được.”
Dương Chiến cười thành tiếng: “Cháu thật sự cưng chiều cô ta quá.”
Mộ Dung Hoành Nghị nhướng lông mày: “Sư phụ của cháu cũng nói như vậy.”
“Vậy được rồi, thế thì ông sẽ không quấy rầy hai đứa nữa. À đúng rồi, có rảnh rỗi thì trở lại thăm Vịnh Hy một chút đi, nói như thế nào thì hai đứa cũng đã từng tốt như vậy.” Hơi dừng lại, Dương Chiến nói: “Tình huống của con bé không phải là rất tốt, ông sợ là con bé lại làm ra chuyện cực đoan gì đó, hoặc là làm bị thương chính mình, cho nên đã đưa con bé đến bệnh viện rồi.”
“Cháu sẽ đi.”
“Thay ông nói với cô Tưởng là ông có gọi điện thoại tới.”
Nói xong, Dương Chiến chậm rãi đặt điện thoại xuống, trên mặt vẫn có vẻ như không có bất cứ cảm xúc nào, nhưng mà khí thế không giận lại có uy lại tăng lên chứ không giảm.
Vẫn chưa có người nào có thể trêu chọc Dương Chiến.
Cúp điện thoại, nụ cười trên mặt của Mộ Dung Hoành Nghị cũng lập tức biến mất, anh quay đầu lại, đôi mắt đang híp bị sự tức giận bao trùm.
Tưởng Cầm thức dậy rất trễ, cô nằm ở trên giường, trong đầu rối bời, đột nhiên cô nhớ đến lời hẹn với Dương Chiến, cô ngẩng đầu nhìn thời gian một chút, nhanh chóng bước xuống giường.
Lúc cô đẩy cửa phòng ra nhìn thấy người đang ngồi ở bên ngoài, cô lập tức run lên.
Mộ Dung Hoành Nghị…
Có rất nhiều hình ảnh vào tối ngày hôm qua không hề có điềm báo mà tiến vào trong đầu của cô.
Cô oán, cô hận, cùng với sự lưu luyến không thể bỏ nhau của cả hai…
Mộ Dung Hoành Nghị ngồi ở trước bàn, ở trên bàn có đặt cái điện thoại di động của cô, biểu cảm trông có vẻ lạnh nhạt. Tưởng Cầm ý thức được cái gì đó, cô bước qua cầm lấy điện thoại di động của mình.
“Ông Dương kêu tôi thông báo với em rằng ông ta có gọi điện thoại tới.” Mộ Dung Hoành Nghị chậm rãi lên tiếng.
Động tác của Tưởng Cầm dừng lại, nhưng mà rất nhanh cô cất điện thoại đi: “Tôi biết rồi.”
“Sao vậy? Không có ý định gọi lại cho ông ta à?” Câu hỏi của anh mang theo sự tức giận kiềm chế.
Cô biết là chắc chắn anh đã đoán được mọi chuyện rồi, cô rót cho mình một ly nước, sau đó ngồi đối diện anh, cầm cái ly nóng hổi, bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa.
Sự im lặng của cô đã hơi chọc giận anh.