Mục lục
Cô Vợ Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 579

Nói xong những lời này, Mộ Dung Hoành Nghị lại giống như không có chuyện gì, khẽ cười đưa tay ra: “Đến đây đỡ anh nào.”

Tưởng Cầm do dự một lúc, sau đó lặng lẽ đi về phía trước, nắm lấy tay anh.

Từ giây phút đó, chuyện liên quan đến việc kết hôn, anh quả thật không nhắc đến một từ.

Bộ phim là một bộ phim tình cảm, Mộ Dung Hoành Nghị không xem được, dứt khoát nhắm mắt lại nghỉ ngơi, ghế tình nhân vô cùng rộng, nhưng anh lại thích nhích về phía của cô, đầu dựa lên vai cô: “Anh ngủ một lúc, khi nào kết thúc thì gọi anh dậy.”

Tưởng Cầm trả lời một tiếng, trong lòng vô cùng hỗn loạn, cũng không có tâm tư để xem phim nữa.

Tại sao lại phát triển đến mức này, ngoại trừ hoang mang cô còn có chút sợ hãi. Thực ra, trên phương diện tình cảm, cô vô cùng nhát gan, bất luận đi bao xa, cũng sẽ luôn để lại cho mình một đường lui, để đến khi kiệt sức có thể quay đầu lại.

Sau khi bộ phim kết thúc, mọi người đã ra ngoài gần hết, cô mới gọi anh dậy.

Anh ngẩng đầu lên: “Hết rồi.”

“Ừ.”

Mộ Dung Hoành Nghị xoa lông mày: “Về thôi.”

Hai người rời khỏi rạo chiếu phim, Mộ Dung Hoành Nghị lấy cớ là đói, nhất định phải đưa cô đi ăn đêm. Tưởng Cầm biết, anh sợ cô đói nên ngoan ngoãn theo anh đi đến quán của anh Đông.

Ban đêm, không có mấy bàn khách. Anh Đông vẫn luôn luôn nở nụ cười, không đợi Mộ Dung Hoành Nghị chào hỏi, đã xào hai đĩa mỳ bưng ra, sau đó ngồi xuống, không có rời đi.

Tưởng Cầm ngửi thấy mùi mỳ xào, liền cảm thấy dạ dày không được thoải mái, cô nói với Mộ Dung Hoành Nghị, anh cũng không ép cô nữa, kêu cô ngồi một lúc, còn anh thì ăn một cách rất nghiêm túc.

Tưởng Cầm lại dùng điện thoại nói chuyện với anh Đông, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Mộ Dung Hoành Nghị, cho dù biểu hiện của anh rất bình tĩnh, nhưng cô biết, trong lòng anh lúc này có lẽ cũng sẽ không bình tĩnh được.

Anh Đông hỏi Tưởng Cầm, cô và Mộ Dung Hoành Nghị quen nhau như thế nào? Tưởng Cầm chỉ cười, vấn đề này thực sự rất khó trả lời.

Anh Đông cũng không phải là người tìm hiểu đến cùng, ánh mắt rơi vào chiếc bụng nhỏ của cô, cười hỏi cô có phải mang thai rồi, Tưởng Cầm có chút ngượng ngùng, khẽ gật đầu.

Anh Đông cười lớn, vui vẻ nói, vợ của anh ấy lúc mang thai cũng như vậy, khẩu vị tốt xấu thất thường. Anh ấy nghiêng người qua, nói với Tưởng Cầm, đừng nhìn dáng vẻ dường như không quan tâm đến chuyện gì của Mộ Dung Hoành Nghị, thực ra anh rất thích trẻ con! Mỗi lần nhìn thấy bé cưng nhà anh Đông, đều sẽ ôm một lúc lâu.

Tưởng Cầm nghe thấy vậy, lại nhìn Mộ Dung Hoành Nghị, rất khó tưởng tượng, lúc đó sẽ là dáng vẻ như thế nào. Đúng lúc này Mộ Dung Hoành nghị cũng ngẩng đầu lên: “Hai người đang nói chuyện gì vậy?”

“Nói linh tinh thôi.”

Mộ Dung Hoành Nghị nhướng mày: “Cho dù anh Đông nói gì về anh, em cũng đừng tin, con người của anh ấy chính là thích nói quá mọi vấn đề.”

Tưởng Cầm chớp chớp mắt: “Anh ấy nói anh đẹp trai.”

Mộ Dung Hoành Nghị có chút sững sờ nhưng rất nhanh đã khôi phục lại, gật đầu: “Câu này thì không sai.”

Cô bật cười, nói câu này với anh Đông, người kia cũng ôm bụng cười. Nghe thấy tiếng cười của hai người, Mộ Dung Hoành Nghị nheo mắt lại, không nhanh không chậm nói: “Quan hệ của em và anh Đông hình như còn tốt hơn cả anh.”

Lúc này, có người thanh toán, anh Đông đứng dậy rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK