CHƯƠNG 561
Tưởng Cầm cúi đầu xuống, yên lặng nhìn qua.
Ánh mắt có chút chua xót, cô vội vàng di chuyển mắt nhìn sang nơi khác, lặng lẽ che giấu cảm xúc bồi hồi ở trong lòng, cố gắng duy trì giọng nói cứng nhắc mà nói: “Ngày hôm nay đi nhiều rồi, anh vẫn nên trở về nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
“Em đang lo lắng cho tôi à?” Anh hỏi lại, phát hiện này làm cho tâm trạng của anh không hiểu sao lại tốt hơn, giống như là một cậu thiếu niên vừa mới biết yêu, dính chặt lấy cô. Mặc dù là dính lấy cô thì có hơi xấu hổ một chút, nhưng mà anh lại dính vô cùng, một chút cũng không muốn phải tách ra.
“Nếu như tôi nói có mà có thể thỏa mãn được tâm lý trả thù của anh thì nó có.” Cô vẫn lạnh nhạt trả lời lại.
Anh cười, đôi tay vỗ vỗ lên trên mặt của cô, bóp một cái ở trên đó: “Sao tôi cứ cảm thấy bây giờ em càng ngày càng đáng yêu vậy chứ?”
Gương mặt của Tưởng Cầm đỏ lên, sợ là anh cảm thấy mặt của mình nóng lên, cô nhanh chóng đẩy tay của anh ra, nghiêng người qua một bên, không muốn phải đối mặt với anh nữa, có chút thẹn quá hóa giận mà nói: “Mộ Dung Hoành Nghị, anh đừng có đùa giỡn nữa, rốt cuộc là anh muốn tôi như thế nào hả?”
Anh bỗng chốc ném cây gậy xuống, bước lên một bước, hai tay bóp chặt cái eo nhỏ của cô, kéo cô lại gần mình, anh đột ngột kề sát cô như thế, chặt chẽ không thể tách rời.
“Tưởng Cầm, em đúng là không phải ngu ngốc bình thường mà.” Anh trêu chọc lên tiếng nói.
Tưởng Cầm đánh lên, nước mắt lại không dừng được, lập tức khóc rất nghẹn ngào: “Đúng vậy đó, tôi ngu ngốc, nếu như tôi không ngu ngốc thì sao tôi biết rõ anh hận tôi tôi còn không chịu trốn từ sớm, nếu như tôi không ngu thì tại sao tôi lại tình nguyện bị thương mà còn muốn chăm sóc cho anh, tôi…”
Đột nhiên cô lại ngây ngẩn cả người.
Anh đột ngột hôn cô mà không có điềm báo trước nuốt hết những lời oán hận của cô vào trong.
Tưởng Cầm mở to hai mắt mà nhìn, kinh ngạc nhìn gương mặt gần trong gang tấc của anh ngược lại đã quên đi phản ứng.
Ánh mắt anh hơi buông lỏng một chút, bàn tay đặt ở sau đầu của cô, bàn tay kia thì vẫn nắm chặt lấy eo cô giống như là đang phát tiếc sự nhớ nhung, lại như đang trả thù, hung hăng hôn cô.
Nụ hôn này rất dài, dài đến nỗi anh căn bản cũng không muốn tách ra, nếu như không phải cô đột nhiên kịp phản ứng lại bởi vì thiếu hô hấp trầm trọng thì có lẽ là anh sẽ tiếp tục cứ hôn như vậy, hôn thật lâu, hôn đến nỗi vật đổi sao dời.
Anh lưu luyến không nỡ rời khỏi đôi môi cô, Tưởng Cầm vội vàng hít thở không khí trong trẻo, gương mặt đỏ bừng lên, màu đỏ lan lên đến cổ, hai tay vô thức chống đỡ trên lồng ngực của anh, dưới lòng bàn tay chính là bắp thịt rắn chắc truyền đến nhiệt độ nóng rực, nóng bỏng làm cho cô lập tức tách ra.
Cô thở hổn hển, ngước mắt lên, ánh mắt chỉ ngang với cằm của anh, khẽ cắn môi, cô đẩy anh ra, không thèm nhìn cái chân đang bị thương của anh, không xem anh có đau đến nỗi khom người xuống.
“Đã không yêu thì tại sao cứ đến trêu chọc tôi chứ?” Tất cả sự kiềm chế và kiên nhẫn của cô đều đã biến thành tiếng gầm nhẹ: “Mộ Dung Hoành Nghị, tôi biết là anh hận tôi, tôi chưa từng ngăn cản anh hận tôi, bởi vì tôi nhất định phải gánh chịu lỗi lầm của mình, nhưng mà… đã đủ rồi… thật sự đủ rồi! Anh đừng đối xử với tôi tàn nhẫn như thế nữa, tôi không có cách nào chấp nhận, cho dù là một sự trừng phạt rất nhỏ, để lại cho tôi một con đường đi có được không?”
Cô đã lùi đến rìa vách núi rồi, anh còn muốn như thế nào nữa chứ? Nhất định phải nhìn thấy cô không còn xương cốt anh mới cam tâm được à?
Mộ Dung Hoành Nghị cắn chặt răng, chậm rãi đứng thẳng người dậy, chịu đựng cơn đau tiến lên phía trước hai bước, đưa tay ôm cô lại, dùng sức kéo cô lại bên cạnh mình, anh thấp giọng tức giận đáp lại: “Tưởng Cầm, em thật sự ngu ngốc đến nỗi không có thuốc nào cứu chữa, nếu như tôi thật sự muốn ép em chết thì tôi có thủ đoạn sẽ để cho em chết một ngàn lần cũng không đủ, em còn có thể bình yên vô sự đứng ở trước mặt tôi nữa à?”