CHƯƠNG 585
Không có đứa bé này, anh và cô cũng không còn lý do để ở bên cạnh nhau, anh cũng không còn lý do để không hận cô nữa!
Nó là….cứu tinh của hai người bọn họ.
….
Tưởng Cầm hôn mê hai ngày mới tỉnh dậy, mở mắt ra, cô bất ngờ khi nhìn thấy Lưu Bình.
“Mẹ…” Cô gọi một tiếng.
Lưu Bình hai mắt đỏ hỏ, đi về phía trước, cố nặn ra một nụ cười với cô: “Cầm, cảm thấy khỏe hơn chút nào chưa?”
“Ừ…” Tưởng Cầm nhìn và, đôi mắt hơi nheo lại, cô hỏi: “Mẹ, con bị làm sao vậy?”
“Haha, con không sao…không sao…” Lưu Bình nắm lấy bàn tay lạnh như băng của cô, suy nghĩ rất lâu mới khẽ giọng nói: “Cầm à, mẹ biết con đã phải chịu khổ rồi, mấy ngày này, để mẹ trở về ở bên cạnh con có được không?”
Lông mày Tưởng Cầm nhíu chặt lại, nhìn mẹ mình, từ trong ánh mắt trốn tránh của bà, dường như cô đã đọc được điều gì đó. Một linh cảm không tốt, đè nặng trong lòng cô.
Cô cứng ngắn đưa tay lên, đặt lên bụng, Lưu Bình thấy vậy, vội vàng nắm lấy tay cô: “Cầm…đừng quan tâm nữa…không có cũng tốt, không cần phải phiền muộn nữa! Chỉ cần sức khỏe của con vẫn tốt, sau này….sau này vẫn có thể có….”
Tay của Tưởng Cầm, cứng đơ giữa không trung.
Tưởng Cầm há miệng, những lời muốn nói, muốn hỏi lại không thể cất nên lời. Cổ họng dường như bị thứ gì đó chặn lại, đau đớn nóng rát, lan xuống tận ngực, hình thành một đốm lửa thiêu rụi nơi đó.
Thấy con gái chỉ há miệng mà không nói chuyện, Lưu Bình bị dọa sợ: “Cầm! Con sao vậy? Đừng dọa mẹ?”
Tưởng Cầm sững sờ, mày khẽ run rẩy, tay vô lực đặt xuống, lại nắm chặt lấy ga trải giường.
“Mẹ…” Cô xem như gọi ra tiếng, Lưu Bình vội đáp: “Mẹ đây!”
“Con đã xảy ra chuyện gì?”
Nghe thấy câu hỏi của con gái, Lưu Bình không căng thẳng nữa, khom người khẽ ôm cô, kìm nước mắt: “Cầm…con vẫn chưa biết sao? Đây là ông trời chỉ đường cho con, muốn con rời đi thật xa…đừng nghĩ nữa…nghe lời mẹ, từ đây về sau, những chuyện nên quên thì quên hết đi!”
Tưởng Cầm như không nghe thấy, lẩm bẩm: “Nhất định là chỗ nào đó xảy ra sai sót, trước đây vẫn luôn tốt đẹp, con cũng đã chuẩn bị nghênh đón nó…thậm chí, con đang nghĩ, nó nhất định sẽ là một đứa bé xinh đẹp, đợi nó lớn lên, con sẽ đưa nó đi nhà trẻ, đi tiểu học…tương lai, nhìn nó thành gia lập thất, con nhất định sẽ vì nó mà cảm thấy kiêu ngạo…nhưng mà, sao lại…sao lại không còn nữa chứ?”
“Cầm…đừng nói nữa…”
Lưu Bình ôm chặt con gái, khóc không thành tiếng.
“Không, mẹ, mẹ không biết…con từng rất ghét nó, vì nó xuất hiện trong tình huống như vậy…nhưng mà, nó ở trong bụng con, mỗi ngày đều chung đụng sáng tối, con muốn phớt lờ nó cũng khó…bây giờ, bây giờ con mong chờ nó hơn bất kỳ ai…sao nó có thể rời con đi chứ? Mẹ, mẹ nói xem…có phải nó đang giận con không? Giận con từng nghĩ không cần nó? Nhưng con không phải cố ý…”
Lưu Bình buông cô ra, hai tay nâng má cô, nghẹn ngào nói: “Cầm, con nghe rõ đây, chuyện này không trách con! Là duyên phận giữa con và nó quá mỏng! Cho nên, đừng làm mình khó xử nữa…”
Tưởng Cầm hoang mang nhìn mẹ, lắc đầu: “Con không hiểu, duyên phận đã mỏng, vậy sao còn muốn cho chúng con duyên phận này? Chẳng lẽ, nó cũng là dùng để tra tấn con sao? Nhưng mà mẹ…con thật sự đã từng trả giá rồi, sao còn bắt lấy con không buông chứ? Con không phải sắt đá, tổn thương rồi, con cũng sẽ đau…”