Mục lục
Cô Vợ Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 554

“Chị, em…”

Nhìn nhìn Tưởng Cầm, lại nhìn Mộ Dung Hoành Nghị, cô ta muốn nói lại thôi.

Biết cô ta kiêng kỵ Mộ Dung Hoành Nghị, cô nói: “Đến phòng chị đi.”

Cô ta vừa mới xoay người, Mộ Dung Hoành Nghị lại lên tiếng: “Tôi đã từng nói, không cho phép cô xuất hiện trước mặt cô ấy nữa.”

Tưởng Xuân lập tức rùng mình một cái, vẻ mặt trở nên tái nhợt: “Tôi…tôi không có ý gì khác…tôi chỉ là đến thăm chị mình…”

“Mộ Dung Hoành Nghị, anh có phải quá bá đạo không?” Tưởng Cầm trầm giọng hỏi.

Trong lòng cô là người bao che khuyết điểm, cho dù Tưởng Xuân đã làm sai điều gì, cuối cùng cô ấy vẫn là người nhà họ Tưởng, là tốt là xấu cũng chưa đến phiên người khác phán xét.

Mộ Dung Hoành Nghị nguy hiểm híp mắt lại, hừ một tiếng, nói: “Em biết vì sao tôi có thể dễ dàng đùa giỡn em như vậy không? Cũng bởi vì cái tình tình chết tiệt này của em! Cao Dương, chúng ta đi!”

“Tổng giám đốc…”

Mộ Dung Hoành Nghị lạnh giọng: “Nếu như cô ấy muốn tiếp tục bị người khác đùa giỡn, đây cũng là chuyện của cô ấy.”

Cao Dương bất đắc dĩ, dìu anh ra cửa.

Tưởng Cầm tức đến cả người phát run, cắn chặt môi, không lên tiếng.

Đúng vậy, đáng đời cô bị đùa giỡn! Ai bảo cô không đủ tuyệt tình, không đủ máu lạnh? Nói như vậy, cô đã không cần vì chuyện Nhiễm Hiểu Tình chết đi mà đau lòng, càng sẽ không động tâm với anh…

“Chị…”

Tưởng Xuân thì thào lên tiếng, nhìn có vẻ bị dọa.

Tưởng Cầm quay mặt đi, lặng lẽ giấu tâm trạng đi: “Muộn như vậy đến chỗ này, là vì anh ta sao?”

Cô còn nhớ, Tưởng Xuân từng nói thích Mộ Dung Hoành Nghị.

“Không phải!” Tưởng Xuân vội vàng giải thích: “Em chỉ là muốn nói với chị, làm hỏng giày của chị, là em không đúng. Mấy hôm nay, em vẫn luôn bất an, nghĩ muốn trước mặt chị nói một tiếng thật xin lỗi.”

“Em nói, chị cũng đã nghe rồi, em về đi, đừng làm bác lo lắng.” Giọng điệu Tưởng Cầm cứng ngắc, lúc này cô tâm phiền ý loạn, muốn một mình yên lặng một chút.

Tưởng Xuân nhìn cô, cúi đầu chậm rãi xoay người, đi đến cửa thì cô ta dừng lại một chút, lại nghiêng đầu sang chỗ khác: “Chị, mặc dù em vẫn còn thích Mộ Dung Hoành Nghị, nhưng em muốn nói cho chị biết, người đàn ông này cách em quá xa, em với anh ta căn bản không cùng một thế giới. Cho nên..em bỏ cuộc rồi.”

Tưởng Cầm yên lặng nghe, không liên quan đến cô, cô không muốn phát biểu cảm xúc bình luận gì.

Nhưng không thể phủ nhận, em họ đã có một quyết định sáng suốt.

Nhưng mà, Tưởng Xuân có thể nghĩ thông, như vậy, cô thì sao?

“Chị, em cảm thấy anh ta đối với chị, cũng không chỉ là hận…” Tưởng Xuân do dự nói: “Anh ấy so với chị thấy, càng quan tâm chị hơn…Ít nhất, là em cho là vậy.”

Tưởng Cầm hơi chấn động, ngẩng đầu nhìn cô ta, Tưởng Xuân cười với cô một cái, mặc dù vẫn còn rất ngượng ngùng, nhưng cô dường như lại nhìn thấy người em họ cởi mở đáng yêu trước kia.

“Em không hối hận vì thích anh ấy, cho đến bây giờ, em cũng có thể lớn tiếng nói với mọi người, em đã từng thích người đàn ông này! Chị, chị cũng phải giống em, đừng nghĩ nhiều như vậy, chỉ nghe theo lòng mình là được rồi. Chị, cố gắng lên!”

Lời cùa em họ, quả thật làm cô rung động không nhỏ. Tưởng Cầm giật mình tại chỗ một lúc lâu, cho đến khi còn lại một mình cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK