CHƯƠNG 560
Mộ Dung Hoành Nghị dẫn cô đi đến chỗ của anh Đông, phần lớn đều là khách quen, anh Đông bận rộn không ngừng, nhưng mà khi nhìn thấy Mộ Dung Hoành Nghị đến thì vẫn phất tay chào hỏi anh, ánh mắt rơi vào trên người của Tưởng Cầm ở phía sau anh thì lại càng nhiệt tình không chịu được.
Anh ta bỏ công việc ở trong tay xuống, nhanh chóng đi tới khoa tay với Mộ Dung Hoành Nghị, Tưởng Cầm nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh Đông đang nói chuyện với anh kìa.”
Mộ Dung Hoành Nghị nhẹ nhàng trả lời, nói: “Nói cho anh ấy biết là tôi không nhìn thấy.”
Dưới ánh mắt nghi hoặc của anh Đông, Tưởng Cầm lấy điện thoại di động ra đánh một hàng chữ cho anh ta xem, anh Đông giật mình trực tiếp đi đến nhìn vào đôi mắt của Mộ Dung Hoành Nghị, dáng vẻ rất khẩn trương làm cho Tưởng Cầm nhìn thấy mà trong lòng cảm thấy rất ấm áp.
Mộ Dung Hoành Nghị nhíu mày, đẩy tay của anh Đông ra: “Nói cho anh ấy biết là tôi không sao, kêu anh ấy đừng lo.”
Tưởng Cầm lại dùng điện thoại đánh một hàng chữ, anh Đông xem xong nửa tin nửa ngờ, gật gật đầu, lại nhìn Mộ Dung Hoành Nghị một chút, trong mắt đều là lo lắng.
Không lâu sau, anh mang đến hai phần bún xào cực kỳ lớn, còn cố ý thêm thật nhiều thịt bò. Tưởng Cầm nói cảm ơn, cô lấy đũa trước theo thói quen, đặt vào trong tay của Mộ Dung Hoành Nghị, nhẹ giọng nhắc nhở một câu: “Cẩn thận kẻo bỏng.”
Trong lòng của Mộ Dung Hoành Nghị rung chuyển, lúc nắm lấy đũa thuận tiện cầm lấy tay của cô.
Tưởng Cầm đơ người: “Buông ra…”
Trái tim hoảng loạn muốn rút trở về, nhưng mà anh cứ nắm lấy không chịu buông.
Trên mặt của Mộ Dung Hoành Nghị xuất hiện nụ cười vui vẻ, giọng nói đè thấp xuống, lộ ra vẻ từ tính: “Trừ phi em thừa nhận mấy ngày nay em vẫn luôn nhớ tôi, tôi sẽ buông ra.”
Tưởng Cầm dùng sức rút ra, nhìn anh chằm chằm rồi nói: “Tại sao tôi phải nhớ tới người suy nghĩ trăm phương ngàn kế gài bẫy tôi cơ chứ?”
Anh cười, cười rất chắc chắn, cười rất đắc ý, xem thường nói: “Vậy là đã chứng minh em có nhớ.” Buông tay ra, anh cầm lấy đũa: “Hận cũng là một phương thức để nhớ, nhưng mà đặc biệt một chút mà thôi.”
Tưởng Cầm không muốn phải thảo luận vấn đề này nữa, cuối đầu ăn bún xào.
Nhưng mà Mộ Dung Hoành Nghị lại không động đũa, một tay nâng đầu xoay người nhìn về phía cô.
Mặc dù là biết anh không nhìn thấy, nhưng mà Tưởng Cầm cảm thấy cả người khó chịu, cô ngẩng đầu lên lạnh giọng nói: “Không phải là muốn ăn cơm hả, sao lại không ăn đi?”
Anh thở ra một hơi, chậm rãi nói: “Mấy ngày nay không có em ở bên cạnh ăn cái gì cũng không có mùi vị, hiện tại có em ở bên cạnh lại càng cảm thấy không có mùi vị.”
“Tôi ảnh hưởng đến khẩu vị của anh như vậy à?”
Anh gật đầu: “Hoàn toàn chính xác, chỉ cần nhìn em là đủ rồi.”
Tưởng Cầm nhếch môi lên, buông đũa xuống, giọng nói kéo căng như là đang kiềm chế: “Trò chơi này anh vẫn còn chưa chơi chán nữa?”
Anh lắc đầu mỉm cười: “Chơi không đủ.”
Ở cùng một chỗ với cô sao có thể đủ được cơ chứ, cho dù là hận hay không hận, chỉ cần đối tượng là cô thì niềm vui thích đều vô tận, để anh muốn dừng mà dừng không được. Nghĩ đến nếu cả đời này cứ dính nhau như vậy, thế thì cũng không tệ.
Tưởng Cầm cụp mắt xuống không nói gì, cũng không thể nói gì được nữa, liều mạng kiềm chế, cô không muốn phá hư tâm trạng vốn đã được trấn an vào tối ngày hôm nay.
Cầm lấy đũa một lần nữa, ăn từng đũa, mà Mộ Dung Hoành Nghị cứ nhìn về phía cô, gương mặt đối diện với cô, khóe miệng mang theo một nụ cười dịu dàng.
Anh cảm thấy rằng sự phức tạp của anh đối với cô không cần phải giải thích cái gì hết, chỉ cần lẳng lặng ở cùng một chỗ là được rồi.
Nói lời tạm biệt anh Đông, anh đưa cô về nhà, anh không cường thế dẫn cô về Ngọa Long Các, cho dù là chuyện này đối với anh không phải là chuyện khó nhưng mà anh không muốn.
Bước vào nhà cô, nói: “Tôi vào đây.”
Cô quay người lại muốn đi, anh lập tức bắt lấy tay của cô lại, sắc mặt khi thì thờ ơ khi thì kéo căng, muốn nói cái gì đó mà lại do dự, anh cứ nắm lấy tay cô như vậy không chịu buông ra.