Mục lục
Cô Vợ Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 480

Nếu như trả thù, vậy thì anh thật sự rất tàn nhẫn, tàn nhẫn hoàn toàn.

“Tiểu Cầm.”

Có người gọi cô, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, há to miệng: “… mẹ.”

Lưu Bình bước nhanh đi qua: “Mẹ còn tưởng là con đã xuất viện rồi đó, cũng may là không bỏ lỡ. À đúng rồi, sao con lại đứng ở đây vậy, cậu ấy… đâu mất rồi?”

Bà ta nhìn quanh hai bên, lại không nhìn thấy bóng dáng của Mộ Dung Hoành Nghị.

Tưởng Cầm cúi đầu xuống, hai vai đang đè nén run rẩy: “Mẹ, con muốn về nhà.”

“À, được rồi, vậy con chờ một chút để mẹ đi bắt taxi.”

Ngồi ở trên xe, Lưu Bình nhận thấy được cảm xúc của cô sa sút cực kỳ, cẩn thận hỏi: “Tiểu Cầm, Mộ Dung Hoành Nghị đâu rồi?”

Buổi sáng nhận được cuộc điện thoại của anh, nói là sẽ lập tức làm thủ tục xuất viện cho con gái, đồng thời lấy hình thức “thông báo” để nói với bà ta bây giờ Tưởng Cầm sẽ do anh chăm sóc. Sau khi Lưu Bình nghe xong thì trong lòng không nói rõ được tư vị gì, mặc dù là lo lắng, nhưng mà bà ta lại bắt đầu sinh ra một hi vọng nho nhỏ, hi vọng thông qua lần này thì sẽ hóa giải hận thù giữa bọn họ.

Bà ta biết là bà ta lại ích kỷ một lần nữa.

Sau khi nhận được điện thoại, Lưu Bình có chút đứng ngồi không yên, vẫn là quyết định muốn đi qua nhìn, thử kết quả nhìn thấy Tưởng Cầm ngồi một mình ở cửa bệnh viện.

Tưởng Cầm mắt biếc tai ngơ, chỉ là ánh mắt không có hồn nhìn ra ngoài cửa sổ. Lưu Bình thở dài một hơi, cũng không tiếp tục hỏi nữa.

Trong đầu của Tưởng Cầm hỗn loạn thành một mảnh, không phải là hận cô sao? Tại sao phải làm ra loại chuyện ngu ngốc này?

Chẳng lẽ đây là do Mộ Dung Hoành Nghị lợi dụng Dương Vịnh Hy để diễn một vở kịch, nếu là như vậy, vậy thì anh điên rồi.

Không sai, là một kẻ điên!

Nhưng mà người điên rồi nào chỉ có một mình anh.

“Quay lại đi.”

Tưởng Cầm bỗng nhiên lên tiếng, dọa đến nỗi bà ta giật mình lên một cái: “Tiểu Cầm…”

“Quay về bệnh viện.” Tưởng Cầm lớn tiếng nói, vẻ sốt ruột ở trong mắt là thứ mà Lưu Bình chưa bao giờ nhìn thấy, bà ta cũng không hỏi là tại sao, vội vàng kêu tài xế lái xe trở về bệnh viện.

Xe còn chưa dừng hẳn thì Tưởng Cầm liền đẩy cửa xe đi ra ngoài.

“Tiểu Cầm, chú ý thân thể đó, con chậm một chút.” Lưu Bình ở đằng sau lưng thanh toán tiền xe, sau đó vội vàng đi theo sau.

Đi đến bên ngoài phòng cấp cứu, Đàm Tô và Cao Dương đang ngồi ở trên hành lang chờ đợi trong lo lắng.

“Anh ấy thế nào rồi?” Tưởng Cầm chạy lên phía trước vội vàng hỏi.

Cao Dương ngẩng đầu lên nhìn cô một chút, lắc đầu: “Bác sĩ đã đi vào rất lâu rồi.”

Nhìn qua cánh cửa đang đóng chặt, Tưởng Cầm như một cái xác không hồn bước qua đó ngồi ở bên cạnh của Cao Dương, cho dù có rối loạn đi nữa thì cũng chỉ có thể bất an và chờ đợi.

Đàm Tô lấy từ trong ngực ra một cái điếu cày, bỏ khói thuốc vào bên trong, nhưng mà cũng không nhóm lửa lên, mà là cứ cắn lấy phần đầu như vậy.

Thật lâu sau ông ta mới nói: “Cô cũng đừng có trách đứa nhỏ này, tình cảm của cậu ấy với mẹ của cậu ấy rất tốt.”

Tưởng Cầm sửng sờ ngẩng đầu lên nhìn về phía Đàm Tô ngồi đối diện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK