CHƯƠNG 506
Cảm nhận được sự trầm mặc của cô, Mộ Dung Hoành Nghị nhàn nhạt mở miệng: “Không thuận lợi?”
Cô vô thức lắc đầu, đột nhiên nghĩ thấy anh không nhìn thấy, cô bèn mở miệng nói: “Cảm ơn anh đã mời chuyên gia đến, tất cả đều rất thuận lợi.”
Nói xong, lại trầm mặc.
Mộ Dung Hoành Nghị ngồi ở đó, trên đầu gối để chiếc laptop, tai đeo tai nghe, đang nghe ghi âm cuộc họp mà Cao Dương gửi cho anh.
Tưởng Cầm liếc nhìn anh, muốn xoay người đi ra ngoài hít thở, anh lại gỡ tai nghe xuống: “Đi đâu?”
“Hoa viên.”
“Cùng đi.”
Anh đã nói như vậy rồi, Tưởng Cầm chỉ đành vòng qua, đẩy xe lăn đi ra ngoài. Anh muốn đứng dậy, cô bèn đỡ anh, ở trong vườn từ từ đi lại.
Sợ cô mệt, anh nói: “Ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.”
“Ừm.”
Đỡ anh ngồi xuống, cô ngồi ở đối diện, anh đột nhiên hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Mặc dù là câu hỏi, nhưng lại mang theo sự cường thế không cho tránh né.
Tưởng Cầm quay mặt đi, vẫn trầm mặc, không hề muốn đánh vỡ sự cân bằng không dễ gì tìm được này. Nhưng, cô và anh trong lòng biết rõ, có những chuyện bày ở trước mặt, không phải không nhìn, không nghe, không nghĩ thì có thể xem như không tồn tại.
Tính nhẫn nại của anh không tồi, vẫn luôn đợi cô trả lời.
Một lúc sau, cô mới đưa mắt nhìn, mím đôi môi khô khốc, nói: “Tôi không hy vọng, anh xen vào những chuyện khác của tôi, nhất là chuyện giữa tôi và ba mẹ tôi.”
Nghe xong, Mộ Dung Hoành Nghị rõ ràng có hơi không vui.
Anh có thể chấp nhận Tưởng Cầm, không tiếp tục trả thù cô, học cách buông bỏ. Nhưng, đối với Tưởng Mạc Hoài và Lưu Bình, anh vẫn không buông xuống được.
Bọn họ dù sao không thoát được liên quan đến cái chết của mẹ anh. Cho nên, đáy lòng anh không muốn cô có tiếp xúc gì với bọn họ, ít nhất như thế, anh có thể coi cô là một cá thể, đưa cô ra khỏi chuyện đó.
“Nếu như, tôi nói tôi không thích thì sao?” Giọng nói của anh có hơi cứng.
Trái tim của Tưởng Cầm trùng xuống, hít thở sâu, cô nói: “Vậy xin lỗi, tôi sẽ không vì như thế mà không quan tâm bọn họ.”
“Cô muốn quan tâm thế nào, tôi đều có thể thỏa mãn cô. Mời người khác chăm sóc bọn họ, giải quyết tất cả chi phí ở bệnh viện, hoặc trả biệt thự lại cho bọn họ, chỉ cần một câu nói của cô.”
Đã nói đến đây rồi, anh tự nhân, đây là anh đang nhượng bộ. Nhưng Tưởng Cầm lại không cho là vậy, cô nhíu mày nói: “Tôi là con gái của bọn họ, đây là sự thật không cần bàn cãi, tôi vì bọn họ làm việc, người khác cũng không đại biểu được.”
“Cho nên, cô kiên trì muốn rời khỏi tôi, ở cùng với bọn họ?” Giữa chân mày của anh xuất hiện một tia u ám.
Tưởng Cầm đưa tay day trán: “Tôi không nói muốn rời khỏi anh.”
“Theo tôi thấy, ý tứ giống nhau.”
Anh không hề do dự xoay xe lăn: “Chị Ngọc!”
“Đến đây!” Chị Ngọc chạy ra ngoài.
“Đẩy tôi vào trong.”
“Ồ, được.”
Lông mày thanh tú của Tưởng Cầm sắp nhíu thành một đường, nhìn sự thay đổi đột ngột của anh, quan hệ mỏng manh không dễ gì mới xây dựng được với anh cũng trở nên lung lay.