Mục lục
Cô Vợ Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 536

Tưởng Cầm đưa ngón trỏ về phía anh để anh có thể chạm được.

Động tác của Mộ Dung Hoành Nghị rất nhẹ nhàng, mặc dù không nhìn thấy vết thương của cô sâu bao nhiêu, nhưng lông mày vẫn luôn nhíu chặt. Tưởng Cầm thấy vậy thì không kiềm lòng nổi đưa tay ra xoa đôi lông mày của anh.

“Em không thích anh cau mày.” Cô nói.

Anh ngẩng đầu, đôi mắt không có tiêu cự, anh nhắm ngay vào khuôn mặt cô. Dần dần, một nụ cười thoải mái xuất hiện trước mặt cô.

Cô cười: “Em thích anh thế này.”

Cười không chút áp lực, không chút gò bó. Nếu mối quan hệ của họ cũng có thể đơn giản như nụ cười này, thì tốt biết mấy.

Xử lý vết thương trên ngón tay cô xong, anh đã toát đầy mồ hôi.

Cô lấy khăn giấy lau cho anh, nói: “Tối nay đừng làm việc nữa, đã làm mấy đêm rồi, cũng nên nghỉ ngơi thôi.”

Vì mắt không thấy nên chỉ có thể nghe, còn phải nghe nhiều lần nữa, nên chắc chắn rất khó khăn.

Anh nhân cơ hội nắm lấy cổ tay cô: “Không chăm chỉ làm việc thì sao có tiền nuôi con được?”

Cô đình trệ, mắt rũ xuống, không lên tiếng.

Đối với cô, chủ đề về con cái giống như một điều cấm kỵ.

Anh nhạy cảm cảm giác được cái gì đó, nheo mắt lại, chậm rãi nói: “Đến bây giờ rồi mà em vẫn không muốn đứa bé này?”

Tưởng Cầm mấp máy môi, lại không biết nên trả lời thế nào.

Nếu cô nói muốn, thì đứa bé này chắc chắn sẽ trở thành tiền đặt cược, mà cô lại không muốn chịu thua.

Anh mím môi, bầu không khí đột nhiên trở nên ngột ngạt, nặng nề đè nén trái tim của nhau.

Tưởng Cầm lại giãy giụa, đang định lên tiếng nói: “Em…”

Lúc này, Mộ Dung Hoành Nghị lập tức đứng dậy: “Anh đi về phòng trước.”

Chống gậy, anh từ từ đi vào phòng, cánh cửa “ầm” một tiếng đóng lại.

Tưởng Cầm nhìn theo, trong lòng khẽ thở dài, từ từ thu lại ánh mắt. Cô biết, nếu như vấn đề này không được giải quyết, cô và anh sẽ gặp trở gại, không tiến lên được.

“Cô Tưởng, điện thoại của cô.” Chị Ngọc đưa điện thoại qua.

“Cảm ơn.”

Nhận lấy, là điện thoại của Lưu Bình.

“Mẹ, có chuyện gì không?”

“Tiểu Cầm, mẹ muốn về nhà bà ngoại con ở mấy ngày, bên phía ba con, con rút chút thời gian đi thăm ông ấy nhé.” Giọng nói của Lưu Bình nghe có vẻ vô cùng mệt mỏi.

Tưởng Cầm cau mày hỏi: “Sao vậy?’

Phía đối diện im lặng một lúc, sau đó bà ta mới nói: “Mẹ bỏ ra nhiều như vậy, đổi lại là một người chồng cả ngày đều nghĩ đến người phụ nữ khác. Đặc biệt còn là một người phụ nữ đã chết, cái này thì mẹ phải lấy cái gì để tranh giành với bà ta?” Nói xong, bà ta thở dài, lại hít một hơi thật sâu: “Mẹ quá mệt mỏi rồi.”

“Mẹ….” Tưởng Cầm còn muốn nói điều gì nữa, nhưng Lưu Bình đã cúp máy, gọi lại thì bà ta đã tắt máy.

Cô xoa trán, đứng dậy: “Chị Ngọc, tôi đi đến bệnh viện một chuyến.”

“Hả, muộn như vậy rồi mà cô vẫn còn muốn đi sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK