CHƯƠNG 567
Cao Dương thấy tình cảnh này lại vui mừng cười cười, xem ra là mối quan hệ của hai người đã có chỗ hòa hoãn rồi.
Tưởng Cầm trừng anh: “Tôi không phải là phạm nhân của anh!”
Quay đầu qua, anh cười nói: “Bắt đầu từ bây giờ, em chính là.”
Mộ Dung Hoành Nghị quay người lại mò mẫm đi vài bước, sau đó lại bỗng quay người, mang theo mấy phần cứng nhắc mà hỏi: “Phòng tắm ở đâu?”
Tưởng Cầm nhìn anh chằm chằm, thật sự là vừa bực mình vừa buồn cười.
Muốn không thèm nhìn anh nhưng mà khi nhìn anh rõ ràng là một người đàn ông cường thế không chịu được, giờ phút này ở trong mắt của cô lại cảm thấy anh có chút bất lực, bất đắc dĩ đi qua nắm lấy tay của anh: “Đi theo tôi.”
Cô suy nghĩ có lẽ bởi vì mắt của anh không nhìn thấy cho nên mới có thể thông cảm.
Cầm lấy tay của cô mềm mềm, có chút mát mẻ, lúc cô quay người, anh híp mắt lại cười, nắm chặt tay của cô hơn.
“Tối ngày hôm qua em không có tắm, nếu không thì chúng ta tắm cùng nhau đi.”
Gương mặt của Tưởng Cầm đỏ bừng, xấu hổ quay đầu lại nhìn Cao Dương một chút, mặt lại càng đỏ hơn, cắn răng nói: “Không cần anh quan tâm đâu, một lát nữa tôi tự tắm.”
Mộ Dung Hoành Nghị kiên trì nói: “Tắm cùng nhau luôn đi, tiết kiệm nước.”
“Khụ khụ…” Cao Dương ở sau lưng ho nhẹ hai tiếng, sau đó giả vờ như là không nhìn thấy cái gì, quay người đứng ở cửa.
Tưởng Cầm vội vàng đẩy anh ra, đi vào trong phòng tắm trước: “Ở đây không thể so sánh với nhà của anh được, diện tích rất nhỏ, anh phải chú ý một chút, đừng để bị trượt chân…”
Nghe thấy cô dặn dò, Mộ Dung Hoành Nghị kìm lòng không được mà cười một tiếng.
Đã bao lâu rồi không được một người đặt ở trong lòng như thế này? Anh đã sắp quên đi, nhưng mà chỉ cần có cô ở bên cạnh thì anh lại yên tâm không nói thành lời.
Cuối cùng cho dù Tưởng Cầm có phản đối như thế nào cũng bị Mộ Dung Hoành Nghị ép buộc cột ở bên người, sau đó mang đến công ty.
Nếu biết Dương Chiến đã liên lạc Tưởng Cầm, cho dù như thế nào anh cũng không để cho ông ta có cơ hội tiếp xúc với cô, bởi vì anh biết rõ Dương Chiến là một người không đạt được mục đích thì sẽ không chịu bỏ qua, nếu không thì ông ta cũng sẽ không kêu mưa gọi gió ở Long Thành nhiều năm như vậy.
Trở lại Tưởng thị, Tưởng Cầm lại có hơi mất tự nhiên, ánh mắt của mọi người xung quanh dán chặt vào cô và Mộ Dung Hoành Nghị, ít nhiều gì cũng có chút mập mờ. Cô không thể ngăn cản được mọi lời chỉ trích, lại không muốn cõng cái danh người thứ ba, dù sao thì cô cũng đã vì loại xúc động này mà trả giá quá lớn, bây giờ cô trở thành bên thứ ba châm chọc biết bao nhiêu.
“Em vào phòng nghỉ ngơi đợi tôi đi.” Mộ Dung Hoành Nghị dặn dò, lúc gần đi lại bổ sung thêm: “Nếu như tôi trở về không nhìn thấy em thì tôi sẽ lập tức đến cục cảnh sát báo án, nếu như em muốn làm lớn chuyện thì em cứ việc đi thử xem.”
Cho đến bây giờ lời cảnh cáo của anh không phải là đùa giỡn, Tưởng Cầm nhíu mày liếc nhìn anh một cái: “Sao anh lại không cho người canh chừng tôi hai mươi bốn tiếng đồng hồ, như vậy thì chẳng phải càng bảo đảm hơn một chút à?”
Mộ Dung Hoành Nghị cười khẽ một tiếng: “Đó là một đề nghị tốt, nếu như cần thiết thì tôi sẽ làm như vậy.” Khẽ vươn tay ra, anh lại nói: “Đưa điện thoại đây.”
Tưởng Cầm giật mình, tức giận: “Mộ Dung Hoành Nghị, anh quá bá đạo!”
Cô không đưa, Mộ Dung Hoành Nghị ngoắc tay gọi Cao Dương tới, nói: “Gọi điện thoại cho công ty viễn thông bỏ sim của cô ấy đi.”