Sự điên cuồng của các phóng viên, sự thờ ơ của công nhân nhà xác còn có cả người chết lặng lẽ nằm ở đó đã trở thành một cảnh tượng kinh hoàng nhất trong ký ức của Vy Hiên.
Ngay lập tức sau đó, người phóng viên đưa cô đi không còn nhẹ nhàng xoa dịu cô nữa, mà đưa vẻ mặt nghiêm túc hỏi một cô bé chỉ mới 10 tuổi như cô, giờ này phút này cô đang có cảm giác như thế nào…
Cô chạy trốn đi, phớt lờ đi sự đuổi theo một người lớn ở đằng sau mình, sau đó hoảng loạn mà chui vào trong thùng rác, cho dù có bẩn có thối, nhưng cũng còn tốt hơn thế giới bên ngoài.
Chí ít, thì ở đây, không có ác ý gì cả.
Cô ở trong thùng rác ngủ một đêm, vừa sáng sớm thì bị người lao công phát hiện, sau đó bị đuổi ra ngoài như một kẻ thang thang.
Một cô bé dơ bẩn đi trên đường, người qua đường ai ai cũng bịt mũi lại. Lúc đi qua một sạp báo, cô đã nhìn thấy ảnh chụp của nữ thi đó bá chiếm tất cả các đầu đề.
Cô bé nhỏ, ngồi xổm bên đường và khóc rất lâu.
Cô còn nhớ, lúc đó cô vô cùng tuyệt vọng với bản thân mình, vô cùng tuyệt vọng với tất cả những người xung quanh.
Đó chính là bức tranh mà Vy Hiên không muốn hồi ức đến nhất, đến hôm nay, lại một lần nữa đánh bại cô.
Bà Tập thu ánh mắt lại rồi quay người rời đi: “Cô Phạm, hy vọng cô có thể hiểu cho tâm trạng của tôi.”
Vy Hiên đứng ở bên đường nhìn về chiếc xe đó, còn có người đàn ông hạ cửa sổ xe xuống, không ngừng nhắc cô gọi điện cho anh.
Trái tim cô như ào ạt tuôn ra thứ gì đó.
Nụ cười của anh hiện lên trùng trùng điệp điệp qua đôi mắt không biết đã ướt đẫm lệ nhoà từ khi nào của cô.
Đến công ty, Vy Hiên mở máy tính ra rồi nhập ba chữ ‘Liên Cẩn Hành’ vào trong thanh tìm kiếm.
Những tin tức có liên quan đến anh ta hiện lên từng cái một.
Cô tỉ mỉ đọc từng cái, cuối cùng cũng phát hiện một mẩu tin— “Tập đoàn bất động sản Singapore Hoàn Vũ Tân Địa đang chuẩn bị đầu tư vào các dự án bất động sản bảo vệ môi trường trong nước, một số công ty bất động sản lớn ở trong nước cũng đang tích cực tranh thủ cho lần hợp tác này.” Người phụ trách của bên Hoàn Vũ chính là Liên Cẩn Hành.
Vy Hiên đưa hai tay chống lên trán, xoa xoa mi tâm của mình, tâm tình cô đang rối loạn hệt như tơ vò, không còn vẻ xinh đẹp như lúc sáng nữa. Theo sự hiểu biết của cô về Vũ, anh sẽ thà từ chối cơ hội lần này, từ bỏ hợp tác, chứ sẽ không đi tìm Liên Cẩn Hành đâu.
Đây không phải là mong muốn khi cô lựa chọn ở bên cạnh anh, cô nên làm sao đây?
Trong văn phòng tổng giám đốc của công ty Danh Sáng, truyền đến một tiếng gào thét dữ dội, sau đó có người mở cửa đi ra, người đàn ông bỏ lại ngoài tai những tiếng mắng chửi của Tập Chính Hãn ở đằng sau kia mà bước ra ngoài.
Tập Lăng Vũ đứng ở hành lang nhíu đôi lông mày rậm rạp, anh vừa ngậm điếu thuốc vừa móc điện thoại ra, cô ấy vẫn chưa gọi, thậm chí ngay cả một tin nhắn cũng không có nữa.
Anh tức giận gọi lại cho cô, vốn định giận dữ chất vấn người phụ nữ đó, nhưng sau khi nghe thấy giọng nói của cô, ngọn lửa đó ngay lập tức bị dập tắt.
“Sao không gọi điện thoại cho tôi?” Anh ngang ngược hỏi, trong ngữ khí còn có chút gì đó nũng nịu nữa.
“Sáng giờ tôi bận nên quên mất…”
Anh rít một hơi thuốc, khoé môi lại bất tri bất giác nhếch lên, biểu hiện này giống như những người đang chìm đắm trong tình yêu vậy, mà anh thì đặc biệt mãnh liệt.
Anh quay người lại, hướng gương mặt ra ngoài cửa sổ, cúi đầu nói với điện thoại: “Mới xa nhau có hai tiếng, tôi đã nhớ em đến chịu không được rồi, em nói xem, tôi nên làm sao đây?”
Bên đầu dây bên kia, Vy Hiên nắm chặt điện thoại, hai bờ má cô nóng bừng, thậm chí là cô còn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng hừng hực và cả hơi thở như bốc lửa của anh nữa.
Nhưng sự nhiệt tình này đối với cô mà nói, đến quá nhanh quá mạnh, khiến cô có chút không chống đỡ được.
“Tôi…tôi sắp phải họp rồi!” Cô vội vàng cúp điện thoại, nhưng khuôn mặt vẫn còn nóng bừng đến chết đi được.
Lúc này, chị Trương đi qua nhìn cô một cái, rồi cất giọng đùa giỡn: “Gọi điện thoại với anh Liên sao? Ai yo, hai người tình nồng ý đậm, thật là khiến người ta hâm mộ a.”
Nói xong thì liền mỉm cười rời khỏi.
Trái tim vốn còn đang nóng bừng và run rẩy, đột nhiên bình tĩnh lại rồi.
Vy Hiên không thể nào chịu nổi sự dằn vặt khi mắc nợ anh ta, càng không muốn vì cô mà làm ảnh hưởng đến suy nghĩ của Liên Cẩn Hành đối với Vũ và Danh Sáng.
Cô lập tức đứng dậy rồi đi thẳng đến văn phòng của giám đốc.
“Giám đốc, tôi muốn…” Lời xin nghỉ phép còn chưa kịp nói ra thì giám đốc đã vội vàng lên tiếng rồi: “Tiểu Phạm à, cô đến thật là đúng lúc quá, cô đem lá thư mời này cho anh Liên đi, đây chính là hoạt động chuyên đề đặc biệt mà tạp chí chúng ta tổ chức cho Tập đoàn Hoàn Vũ đó! Nhớ, chắc chắn là phải mời được anh ta dành thời gian đến thăm a!”
Giám đốc nở nụ cười thâm ý sâu xa nhìn cô, sự trông đợi trong ánh mắt đó khiến Vy Hiên thật muốn né đi.
“Ò, đúng rồi, mới nãy cô muốn nói gì?”
“…Không có gì.”
“Vậy thì đi đi, không cần về gấp đâu, thuận tiện ăn cơm trưa với anh Liên, tiếp tục bồi dưỡng tình cảm đi ha.”
Vy Hiên bước ra ngoài, nhìn tấm thư mời trong tay, sự dũng cảm trong lòng cô cũng dần dần được tăng lên rồi, cũng coi như là có cớ chính đáng để đi gặp anh ta rồi, đến lúc đó sẽ không đến nỗi quá ngượng ngùng nữa.
Văn phòng của Hoàn Vũ Tân Địa nằm ở thành phố D, cách công ty của Vy Hiên không quá xa, chỉ có ba con đường mà thôi.
Một tòa nhà rất ấn tượng chiếm giữ khu kinh doanh đắt đỏ nhất của thành phố D.
Vy Hiên đi đến đại sảnh tầng một, phong cách trang trí ở đây đặc biệt giản dị mà cũng rất thông thoáng, rất phù hợp với mục tiêu bảo vệ môi trường mà Hoàn Vũ luôn ủng hộ.
Mặc dù cô biết số điện thoại của anh, nhưng nếu đã dùng danh nghĩa công việc đến đây, cô chỉ đành đến quầy tiếp tân và hẹn gặp theo quy trình.
Nhưng khi nghe thấy cô chỉ là một biên tập viên của một tờ tạp chí nhỏ, người phụ nữ ở quầy lễ tân đã ngay lập tức từ chối với một nụ cười chuyên nghiệp: “Thật ngại qúa, tổng giám đốc Liên đang họp, lần sau cô đến có thể hẹn trước.”
Vy Hiên cũng biết, với thân phận giống như Liên Cẩn Hành, không phải là có thể tuỳ tiện gặp được. Cô nắm chặt điện thoại, vào lúc còn đang do dự có nên gọi cho anh ta không thì đột nhiên có người gọi cô: “Cô Phạm?”
Vy Hiên quay đầu lại nhìn đối phương, nhất thời cô không nhớ ra là đã gặp ở đâu nữa.
Anh ta tiến lên trước, lịch sự giới thiệu: “Tôi là trợ lý của anh Liên, tôi họ Tần.”
Vy Hiên lập tức có ấn tượng: “Ò! Đúng rồi! Lần trước chúng ta có gặp qua!”
Trợ lý Tần mỉm cười: “Cô Phạm đến tìm anh Liên sao?”
“Ừm, tôi đến đưa ít đồ.”
“Vậy được, tôi đưa cô đi gặp anh Liên.”
Vy Hiên cảm kích không ngớt: “Cảm ơn.”
“Đừng khách sáo, cô đợi tôi một chút, tôi qua quầy tiếp tân lấy tờ đơn đã.”
Sau khi trợ lý Tần đi qua đó xem xét chữ ký thì cô lễ tân nhịn không được mà tò mò hỏi: “Trợ lý Tần, cô ấy là ai vậy?”
“Cô không xem tin tức sao? Cô ấy là vợ chưa cưới của tổng giám đốc chúng ta đó.”
Trợ lý Tần quay người lại rồi đi về hướng Vy Hiên: “Cô Phạm, chúng ta đi thôi.”
Vy Hiên gật đầu rồi theo anh ta đi về phía thang máy. Những lời vừa nãy đã lọt vào tai cô không sót chữ nào cả, tâm trạng cô lúc này nặng nề vô cùng.
Bước vào trong thang máy, trợ lý Tần nói: “Tổng giám đốc đang tiếp một vị khách rất là quan trọng, cô Phạm có thể phải đợi một chút mới được.”
Vy Hiên áy náy nói: “Không sao đâu, tại tôi không có hẹn, đột nhiên lại tới đây làm phiền.”
“Ha ha, cô Phạm nói đùa rồi, cô mà còn cần hẹn trước sao? Tổng giám đốc chắc còn mong cô đến làm phiền thêm mấy lần nữa kìa.”
Vy Hiên miễn cưỡng nở một nụ cười gượng, cô quay đầu sang hướng khác âm thầm hít một hơi thật sâu, ánh mắt càng lúc càng kiên định, là lỗi của cô, cho dù kết cục như thế nào đi nữa cô cũng phải gánh vác!
Ra khỏi thang máy, trợ lý Tần đưa cô đi thẳng đến văn phòng của Liên Cẩn Hành.
Nhìn cánh cửa gỗ màu đen ở cuối đường kia càng lúc càng gần, trái tim Vy Hiên lại bất giác nhảy lên thình thịch.
Trợ lý Tần thuận tay đẩy cánh cửa phòng nghỉ ở bên cạnh ra: “Cô Phạm, cô nghỉ ngơi ở đây một chút đi.”
“Ừm.” Sau khi Vy Hiên bước vào trong, trợ lý Tần liền gõ cửa đi vào văn phòng của Liên Cẩn Hành.
Vy Hiên ngồi xuống, cũng không biết tâm trạng tại sao lại thấp thỏm không yên như vậy nữa, cô cúi đầu xuống, hai tay đỡ lấy trán, mi tâm thì nhíu lại. Nếu đã là tiếp đãi khách quan trọng thì chắc là sẽ lâu lắm, vậy thì cô nhân lúc này chỉnh đốn lại cảm xúc, và điều chỉnh trạng thái cho tốt để đối mặt mới được.
Nhưng rất nhanh, cửa đã bị mở ra.
Còn tưởng là trợ lý Tần nên lúc ngẩng đầu nhìn lên, cô đã rất sững sờ.
Liên Cẩn Hành bước vào, áo sơ mi trắng, quần tây đen, một cách phối đồ đơn giản thôi nhưng lại làm tôn lên vẻ cao ráo thoải mái của anh. Anh trực tiếp ngồi đối diện cô, hai chân tuỳ ý vắt lên nhau, đầu tiên là nhìn ngoài cửa sổ, sau đó mới từ từ dời đến người cô, vào khoảnh khắc lông mi anh khẽ nhấc lên, Vy Hiên thật sự muốn chạy đi rồi.
“Tôi…tôi còn có việc, tôi phải lập tức về công ty!”
Cô đứng dậy, còn chưa chạy ra thì người đàn ông đằng sau đã chậm rãi lên tiếng: “Nếu như cô đến xin lỗi, vậy thì cô nợ tôi một câu xin lỗi. Còn nếu như không phải thì là nợ tôi một lời giải thích.”
Vy Hiên đưa lưng về phía anh, khuôn mặt cô nóng bừng vì thật sự rất xấu hổ.
Anh cũng không gấp gáp mà ngồi đợi ở đó.
Cũng có lẽ là do sự thẳng thắn của anh đã không cho cô cơ hội trốn thoát. Trong trường hợp chỉ có một con đường để lựa chọn, Vy Hiên không còn quá căng thẳng nữa, cơ thịt toàn thân cũng từ từ thả lỏng ra rồi.
Cô lại ngồi xuống, ngước mắt lên nhìn anh, vẫn là cái biểu tình vô cảm đó, sau khi xảy ra chuyện như đêm qua, anh ta thậm chí là một tia căm hận hay ghét bỏ nào cũng không có, chỉ là đôi mắt đó, sáng đến dữ dội.
Vy Hiên lại cúi đầu yên lặng, một lúc lâu sau cô đột nhiên vực dậy dũng khí, lớn tiếng nói: “Anh đánh tôi đi, chỉ cần anh có thể bớt giận thì anh đánh đến thế nào cũng được!’
Cô thật sự không nghĩ ra cách gì để đền bù cho anh rồi, chỉ hai chữ ‘xin lỗi’ thôi, cô không nói ra được.
Anh sững sờ một lát, đích thực là không ngờ cô lại nói như vậy.
Xem ra, là thật sự quyết tâm rồi.
Anh vô cảm hỏi: “Cô thật sự nguyện ý?”
Thấy cô cắn răng gật đầu, Liên Cẩn Hành đứng dậy, hai tay chống lên bàn, cơ thể ngả ra trước mặt cô. Cảm nhận được hơi thở của anh đã ở rất gần, Vy Hiên vội vàng nhắm mắt lại, sau đó ngẩng đầu lên, hai hàng lông mày cau lại, đôi lông mi thì run lên đầy tội nghiệp.
Bàn tay đặt trên bàn kia bất giác siết chặt lại, đánh hay mắng, cô đều đã chuẩn bị xong tâm lý rồi! Chỉ cần anh có thể trút giận thôi!
Anh nhìn cô, rất lâu vẫn chưa có động tác gì, chỉ có đôi ngươi đó là lúc âm trầm, lúc sáng lên thôi.
Một lát sau, anh lên tiếng: “Nếu như cô là một người đàn ông, tôi thật sự sẽ đánh cô.” Trong mơ hồ, cô có thể nghe ra tiếng nghiến răng của anh. Nói xong, anh lại ngồi xuống.
Vy Hiên hoảng loạn mở mắt ra, nhìn ánh mắt nhàn nhạt đến vô vị của anh, cảm giác áy náy càng trở nên nặng nề: “Nói ra những lời không có trách nhiệm đó trước mặt đám đông, hại anh gánh phải tiếng xấu, tôi thật sự rất xin lỗi! Nhưng tôi không biết có thể làm được gì cho anh nữa…”
Liên Cẩn Hành cũng chỉ nhìn cô, sự u ám nơi đáy mắt đó, giống như là những giai điệu lang thang trong đêm, không thể tìm thấy ai chơi nó vậy.
“Cho nên, cô đến để nói xin lỗi.” Anh ra kết luận thay cho cô.
Vy Hiên cắn môi, rồi ngẩng đầu lên nhìn anh, cô hạ quyết tâm: “Chỉ cần là việc tôi có thể làm cho anh, tôi nhất định sẽ làm.”
Anh dời tầm mắt qua bên cạnh, rất lâu sau mới nói: “Thứ tôi muốn, chỉ e là cô cho không nổi.”
“Là cái gì?” Ánh mắt Vy Hiên chợt nhuốm lên một tia hy vọng và kiên định, cho dù anh có yêu cầu gì, cô cũng nhất định sẽ làm được!
….…….
Danh Sách Chương: