CHƯƠNG 494
Mộ Dung Hoành Nghị thử hoạt động thân thể, uể oải nói: “Tôi cho rằng là cô đã sớm thành thói quen rồi đó.”
Thói quen?
Sao có thể được.
Tưởng Cầm bất đắc dĩ vuốt vuốt mi tâm, ngồi ở trên ghế, tay thì thỉnh thoảng vuốt ra sau lưng.
Cũng không biết có phải là do tối ngày hôm qua ngủ không thoải mái hay không, sáng sớm sau khi thức dậy thì lưng cứ bị đau âm ỉ.
“Sao vậy?” Anh đột nhiên hỏi.
“Chỉ là có chút đau lưng thôi.” Cô nói thật.
Mộ Dung Hoành Nghị nhíu mày, lập tức thở dài một tiếng: “Xoay người qua bên kia đi.”
Tưởng Cầm thông minh không hỏi tại sao, nghe lời xoay người qua, bàn tay của anh xoa lên, thỉnh thoảng dùng lực nặng nhẹ xoa bóp cho cô, sức lực tay của anh khống chế rất tốt, giống như biết là chỗ nào của cô xảy ra vấn đề, luôn có thể điều chỉnh để xoa dịu cơn đau.
Tưởng Cầm tựa đầu lên trên lưng ghế, cảm nhận sức lực của anh, dễ chịu nhắm mắt lại.
“Kỹ thuật rất chuyên nghiệp.” Cô nói.
Ở phía sau là giọng nói hờ hững của anh: “Lúc học cấp ba thì có làm việc bán thời gian cho một câu lạc bộ giải trí, lúc đó đã từng học với một vị sư phụ ở trong đó.”
Cô mở mắt: “Câu lạc bộ như thế nào?”
Tay đang đặt ở eo của cô bỗng chốc cứng đờ.
Anh lập tức nở nụ cười, trong giọng cười mang theo chút phiêu đãng không hiểu được, lúc xa lúc gần.
“Cô sẽ không muốn biết đến.”
Tưởng Cầm trầm mặc.
Dựa vào vóc dáng này của Mộ Dung Hoành Nghị, nếu như làm ở mấy nơi như thế này thì chắc có lẽ là không thể tránh được việc bị quấy rối. Cô đột nhiên nghĩ đến lời Đàm Tô đã nói, ông ta nói khi còn bé Mộ Dung Hoành Nghị đã phải chịu hết tất cả đòn ngược đãi của ba, lúc đó Nhiễm Hiểu Tinh mới đồng ý chuyển ra khỏi nhà cũng phải mang con đi theo. Lúc anh học cấp ba… chắc chắn đó là thời điểm mà hai mẹ con của bọn họ khó khăn nhất.
Lúc mà anh đang vật lộn với cuộc sống thì cô đang làm cái gì?
Bởi vì hận mà cô đã giết chết mẹ của anh.
Trái tim đột nhiên đau đớn như cái gì đó, cứ đau từng cơn.
“Sao vậy?” Anh dừng lại rồi hỏi, giống như là cảm thấy bầu không khí khác thường.
“Không có chuyện gì đâu, chính là… hình như là càng đau hơn.” Cô vội vàng đứng dậy, không thể để cho anh biết quá nhiều, tìm cớ mà nói: “Để tôi đi khám bác sĩ là được rồi.”
Nói xong thì cô đi khỏi, giống như là chạy trốn.
Bước ra khỏi cửa, cô dựa vào vách tường từ từ trượt ngồi xuống ghế.
Cho dù giữa cô với anh trở nên hài hòa bao nhiêu thì bóng ma của quá khứ vẫn luôn luôn không thể tiêu tan được, không có lúc nào mà không nhắc nhở cô, cho dù có cố gắng bao nhiêu thì đó cũng chỉ là một cánh cửa không thể bước qua được.
Bạch Thương Long nói đúng, mối thù giết mẹ chính là thứ không thể nào hóa giải được.
Cô chính là người gây ra.
Điện thoại di động vang lên, là của Nghiêm Túc gọi tới.
Cô hít sâu một hơi, giữ vững tinh thần rồi nhận điện thoại: “Nghiêm Túc.”
“Tại sao lại xảy ra chuyện như thế này?” Âm thanh đó rõ ràng là một âm thanh đang kiềm chế.