CHƯƠNG 508
Một lúc sau, anh mới mở miệng: “Ra ngoài ăn cơm.”
“Không muốn ăn.”
Cô quả thật không có khẩu vị gì cả.
“Không được,” Anh cố chấp nói: “Cô không ăn, Tiểu Mộ Dung trong bụng muốn ăn.”
“Anh…”
Nhắc đến bảo bảo trong bụng, trái tim của cô liền bị bóp đau, không biết dưới loại tình cảnh phức tạp này có nên đưa nó đến thế giới này không.
Bàn tay hơi lạnh bị anh nắm chặt.
“Không cần suy nghĩ quá nhiều.” Anh nói: “Có tôi ở đây, còn chưa đến lượt cô lo lắng được mất.”
Trái tim của cô, anh sao có thể không hiểu? Nút thắt giống nhau, cũng từng xuất hiện trên người anh, nhưng anh đã quyết định rồi thì sẽ không thay đổi. Cho nên, vấn đề nên giải quyết không phải bây giờ, mà là tương lai.
Sau khi hai người đi ra, chị Ngọc chu đáo hâm lại đồ ăn trưa, sau đó bê lên, trong miệng nói: “Hai cái miệng đâu thể không cãi nhau chứ? Còn không phải đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa hay sao? Sau này nhẫn nại một chút, không có gì không vượt qua được.”
Bất ngờ là Mộ Dung Hoành Nghị lại thật sự nghe lọt, còn khẽ gật đầu: “Hiểu rồi.”
Tưởng Cầm sững ra nhìn anh, sau đó, lại cúi thấp đầu, lặng lẽ ăn cơm.
Đối với sự thay đổi của anh, cô nên vui mừng, nhưng cô lại bắt đầu tránh né…
Buổi chiều, Mộ Dung Hoành Nghị phải xử lý công việc, nhưng không cho phép cô rời khỏi, chỉ có thể ở bên cạnh anh. Sợ cô mệt, bèn cưỡng ép cô nằm trên giường của mình nghỉ ngơi.
Anh gọi điện, sắp xếp công việc tiếp theo cho Cao Dương.
Cô nghe, dần dần ngủ thiếp đi.
Nghe thấy người trên giường hô hấp trầm ổn, anh dừng lại, lần mò qua đó, đắp chăn cho cô, sau đó lại ngồi trở về, tiếp tục công việc.
Mãi đến khi trời dần tối, anh mới mệt mỏi day chân mày, sau đó một tay chống nạng đứng dậy.
Đi tới, nằm bên cạnh cô, thuận tay ôm cô vào lòng, Tưởng Cầm vô thức dán sát vào anh, tay vòng qua eo anh.
Ngủ càng say.
Anh lộ ra nụ cười khẽ, cũng nhắm mắt lại.
Chị Ngọc vốn muốn gọi hai người ăn cơm, gõ cửa không có ai đáp, khẽ mở cửa ra, thấy tình cảnh này, mỉm cười lui ra ngoài. Cơm lúc nào ăn cũng được, hai đứa trẻ ngọt ngào như vậy, ai cũng sẽ không nhẫn tâm làm phiền.
Chị Ngọc chuẩn bị trở về phòng bếp thì nghe thấy tiếng chuông cửa.
Chị ta lịch sự hỏi: “Xin hỏi là ai ạ?”
Bên ngoài là giọng nói có chút hoảng hốt không chắc chắn: “Ờm… tôi, tôi tìm Tưởng Cầm…” Sợ đối phương sẽ nghi ngờ, cô ta vội vàng nói: “Tôi là em họ của Tưởng Cầm, tôi là Tưởng Xuân.”
Chị Ngọc không nghi ngờ gì, bèn mở cửa ra, nhìn thấy cô gái trẻ đứng bên ngoài thần sắc có hơi không tự nhiên, chị ta nhiệt tình mời vào.
Tưởng Xuân lần đầu tiên bước vào nơi này, cho nên khá dè chừng.
“Mời ngồi.”
Chị Ngọc đưa nước hoa quả đến, bèn nói: “Cô Tưởng đang ngủ, tôi bây giờ lên gọi cô ấy.”
Ai biết, bà ta vừa xoay người lại nhìn thấy Mộ Dung Hoành Nghị từ trong phòng đi ra, động tác nhẹ nhàng đóng cửa lại. Chị ta vội đi tới, đỡ lấy anh.
“Có người tới?” Anh hỏi.