Mục lục
Cô Vợ Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 503

Nhưng đó chỉ là suy nghĩ.

Ngày hôm sau, Tưởng Cầm tỉnh lại trong lòng anh. Cô ngẩng đầu nhìn thấy râu mọc trên cằm anh, cô ngơ ngẩn nhìn một hồi lâu.

“Cô vẫn không dậy thì cánh tay tôi sẽ tàn phế mất.”

Trên đỉnh đầu bỗng có tiếng vang lên làm cho cô giật mình, cô nhìn lên thì thấy anh lười biếng mở mắt.

Ở đó vẫn không có gợn sóng.

Tưởng Cầm đột nhiên nghĩ đến chuyện mình còn nằm lên cánh tay anh thì nhanh chóng ngồi dậy.

“Vậy… Tôi đi xem chị Ngọc một chút.” Cô tìm cớ rồi lập tức ra khỏi phòng.

Tưởng Cầm đứng ở cửa phòng, hai tay che khuôn mặt nóng bỏng, trong lòng rối loạn.

“Cô Tưởng, xin chào!”

Phòng khách, chị Ngọc đang ở quét dọn nhìn thấy cô thì cười tủm tỉm chào hỏi, trong ánh mắt là chuyện đương nhiên.

Tưởng Cầm càng đỏ mặt hơn, xấu hổ chạy về phòng mình.

Đến khi cô rời đi thì Mộ Dung Hoành Nghị mới nhíu mày, thử hoạt động cánh tay một chút. Tuy rằng tê dại đến đau nhức, nhưng khóe miệng anh lại không nhịn được cong lên…

Tưởng Cầm chạy về phòng, ép mình bình tĩnh lại.

Cô vào phòng vệ sinh muốn tắm, hơi nước nóng làm cho tấm gương trở nên mơ hồ, cô dùng tay lau gương mấy cái, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của mình trong gương thì trái tim không khỏi đập nhanh hơn.

Cô nhìn biểu hiện của anh tối hôm qua thì trong lòng lại lặng lẽ tăng điểm cho anh, đồng thời nghĩ vô số khả năng.

Cô lắc đầu, nhanh chóng dùng nước lạnh rửa mặt, muốn giữ sự tỉnh táo.

Trước khi anh chưa mở miệng nói không còn hận thì bất cứ sự mong chờ nào cũng không phải là thật.

Nhưng…

Cô lại không có cách nào ngản cản trái tim sắp chạy đi.

Cô tắm xong đi cầm dao cạo râu đi vào phòng anh: “Tôi giúp anh cạo râu, đâm rất đau.”

Mộ Dung Hoành Nghị sâu xa “À” một tiếng, khóe miệng cong lên: “Làm cho cô không thoải mái rồi, xin lỗi.”

Anh nói xin lỗi mập mờ như thế làm cho mặt Tưởng Cầm càng đỏ, lúc này may là anh không nhìn thấy, nếu không cô nhất định rất mất mặt.

Cô bôi kem cạo râu trên cằm anh, cẩn thận dùng dao cạo râu lướt qua.

“Cô cạo râu cũng rất điêu luyện, cô cũng học qua sao?” Anh lười biếng hỏi.

Tưởng Cầm vừa làm vừa thuận miệng nói: “Tôi đã cạo qua cho người khác vài lần, không phải việc gì khó nên cũng biết.”

Đột nhiên anh nắm chặt lấy cổ tay cô.

Tưởng Cầm sửng sốt cúi đầu nhìn anh. Sắc mặt Mộ Dung Hoành Nghị bỗng thay đổi, giọng nói u ám: “Cô cạo cho ai?”

Cho dù là ai, đã từng là ai, anh cũng không thích!

“Ông nội của tôi, lúc ông ấy nằm viện thì tôi và ba ở đó chăm sóc mấy ngày.”

Anh nghe thấy câu trả lời của cô thì sắc mặt dần dịu lại, đến lúc này anh mới thả lỏng thần kinh căng thẳng, cả người khôi phục lại trạng thái thoải mái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK