Mục lục
Cô Vợ Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 566

Đi vào trong phòng bếp, cũng may là trong tủ lạnh có trứng gà.

Cô đang đánh trứng, bỗng nhiên eo lại bị người ta nhẹ nhàng kéo đi, cô run lên nhưng mà vẫn không dừng lại động tác ở trong tay.

Thân hình cao lớn của Mộ Dung Hoành Nghị dựa tới, ôm cô vào trong ngực, đầu thì đặt ở trên vai của cô, thì thào nói: “Em nói xem, em đáng ghét như thế, tại sao tôi vẫn cứ giống như con nít mà ở bên cạnh của em?”

Cô không nói.

Anh bật cười: “Tối ngày hôm qua nói tới chuyện hoang đường nhiều lắm, cho nên ngày hôm nay lời nói mới có thể ít đi?”

“Chuyện hoang đường?” Lúc này Tưởng Cầm bỗng có phản ứng, lập tức lắc đầu: “Tôi không nói chuyện hoang đường.”

“Em chắc chắn à?”

Rõ ràng là rất chắc chắn, nhưng mà sau khi anh hỏi như vậy cô lại không xác định được.

Thật lâu sau, cô mới hỏi: “Tôi đã nói cái gì?”

Anh cười thành tiếng, thuận thế xoa lên tay của cô, cùng cô đánh trứng: “Em nói là… thật ra em căn bản cũng không muốn rời khỏi tôi, em muốn ở cùng một chỗ với tôi, mãi mãi không tách ra…”

“Gạt người!” Tưởng Cầm lập tức phản bác lại anh: “Mới không có như vậy đâu, tôi không thể nào nói như vậy được!”

“Vậy thì… em thật sự nghĩ như vậy có đúng không?”

Anh giống như là một con hồ ly dùng trăm phương nghìn kế để moi lời trong lòng của cô ra, Tưởng Cầm oán hận trừng mắt liếc nhìn anh một cái, tránh thoát khỏi lồng ngực anh.

Sau đó vô cảm đổ trứng vào trong nồi, Mộ Dung Hoành Nghị liền đứng ở bên cạnh, khóe miệng mang theo nụ cười như có như không.

Cô quay người lại bỏ trứng lên trên đĩa, lơ đãng nhìn anh một cái, lại bị tư thế buông thỏng tầm mắt của anh hấp dẫn.

Lông mày hơi nhíu lại, dường như là đang bị trói buộc trong suy nghĩ, miệng nhếch lên một độ cong trông rất là đẹp trai, cứ như thế không có điềm báo trước mà hấp dẫn ánh mắt của cô.

Cảm nhận được mình thất thần, Tưởng Cầm bực bội nhưng mà may mắn là không bị anh phát hiện.

Yên tĩnh ăn sáng xong, anh nói: “Đến công ty với tôi.”

“Không muốn.” Quả quyết từ chối: “Tôi có chuyện cần phải làm.”

Anh cười nhạo một tiếng: “Chuyện của em là đi tìm Dương Chiến xin giúp đỡ, đây chính là chuyện của em?”

Tưởng Cầm muốn nói cái gì khác, lại hơi buồn bực xoay mặt đi chỗ khác.

Anh híp mắt lại hỏi: “Sao vậy, không có gì giải thích với tôi à?”

“Anh muốn nghe cái gì?”

Anh hít sâu một hơi, gật đầu nói: “Được, coi như tôi không hỏi gì.”

Nhìn ra được anh không vui, nhưng mà trong lòng của Tưởng Cầm đang rất hỗn loạn, cô không muốn phải giải thích cái gì với anh.

Lúc này có người gõ cửa, Tưởng Cầm bước ra mở cửa, nhìn thấy là Cao Dương.

Anh ta mang theo một bộ đồ tây, mỉm cười nói: “Tổng giám đốc, quần áo của anh đây.”

Mộ Dung Hoành Nghị gật đầu nói: “Tôi đi tắm trước.” Nhớ đến cái gì đó, lại dặn dò: “Quan sát người phụ nữ này cho tôi thật cẩn thận.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK