Mục lục
Cô Vợ Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 615

Đường Thước bật cười: “Có loại mỹ nhân như Nie ở bên cạnh, trong mắt anh còn có thể nhìn được ai nữa?”

Đối phương cười khẽ một tiếng: “Anh nói đúng, rất tươi mới, cho nên… không để bụng nhường tôi nếm thử trước được chứ?”

Đường Thước sững người, sau đó bật cười: “Anh từ bao giờ thay đổi khẩu vị vậy?”

Anh nhún vai: “Vừa mới.”

Đường Thước ngược lại cũng thoải mái: “Không vấn đề gì!” Sau đó đưa người trong lòng cho anh.

“Cảm ơn.”

Đường Thước cool ngầu giang hai tay ra nói: “Tôi có cả rừng cây, sẽ không để ý một cái cây này, anh thích thì tặng cho anh là được rồi!”

Người đàn ông trước mặt thong dong nói: “Vừa có được mấy món đồ chơi mới, anh chắc sẽ cảm thấy hứng thú, tôi lát sẽ phái người đưa tới.”

Đường Thước cười to: “Ha ha… lần nào cũng khiến anh nhọc lòng như vậy, như này khiến tôi cảm thấy ngại đó.”

“Hiếm khi gặp được thứ mình thích, đầu tiên là nghĩ đến Nhà thiết kế Đường, tôi nghĩ, anh nhất định sẽ thích.”

“Cho nên, tất cả thứ đẹp đẽ trên đời này, đều chuẩn bị cho loại người hiểu được cái đẹp như chúng tai”

Trước khi rời khỏi, Đường Thước nói: “Đúng rồi, hợp đồng ủy quyền tôi đã ký tên rồi, anh bất cứ lúc nào cũng có thể tới lấy.”

Người đàn ông mỉm cười: “Mắt nhìn của Nhà thiết kế Đường luôn độc đáo như vậy.”

Đợi khi Đường Thước rời khỏi, nụ cười trên mặt anh lạnh dần, đó là sự lạnh lẽo âm trầm đến tận xương tủy, lờ mờ tỏa ra sự tức giận. Giống như thứ anh cẩn thận bảo vệ, lại bị người khác xâm phạm. Sự phẫn nộ như thế giống như ngọn lửa, nóng bỏng, bỏng tới lồng ngực của anh.

Cúi đầu, liếc nhìn người ngất xỉu trong lòng anh, lông mày nhíu lại, để cô lên sô pha. Anh từ từ khuyu người xuống, ngẩng 2/14 đầu nhìn cô, mím môi, thả lỏng sự cương cứng, sau đó khẽ thở dài…

Lâm Đào rảo bước đi về phía ban công, một ánh mắt thì nhìn thấy người gục trên sô pha, anh ta vội đi tới, đỡ cô lên: “Chị.”

Lâm Đào lay cô, Tưởng Cầm vẫn hôn mê không tỉnh, ánh mắt của Lâm Đào lập tức dừng trên chiếc ly rượu rỗng trên quầy bar, anh ta để Tưởng Cầm xuống, đi tới cầm chiếc ly ngửi, lập tức nổi giận mà đập chiếc ly!

“Đường Thước đáng chết!”

Lâm Đào trước đây cũng là người thường xuyên lăn lộn ở bên ngoài, đối với những trò này rất quen thuộc.

Nhìn một vòng, sớm đã không thấy bóng dáng của Đường Thước, Lâm Đào hận tới mức siết chặt nắm đấm, thầm thề, nhất định sẽ không tha cho tên khốn này!

Anh ta vội vàng bế Tưởng Cầm lên, còn chưa đi tới cửa lớn thì nhìn thấy Nghiêm Túc từ trên xe bước xuống. Anh đi tới, ánh mắt đanh lại: “Đã xảy ra chuyện gì? Cầm bị sao vậy?”

Lâm Đào mắng nhỏ một câu, nói: “Lên xe rồi nói.”

Đưa Tưởng Cầm lên xe, Lâm Đào bèn nói hết đầu cuối sự việc cho Nghiêm Túc, vẻ mặt của Nghiêm Túc trở nên u ám, nhưng vẫn khắc chế mưa bão trong lòng, trầm giọng căn dặn: “Đến bệnh viện.”

Đến bệnh viện, Tưởng Cầm không có gì đáng ngại, chỉ là uống phải thuốc mê có thành phần “Trizolam”, sau khi ngủ mấy tiếng thì sẽ tự tỉnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK