CHƯƠNG 611
“Ha ha, đây gọi là biết người biết ta”
Tưởng Cầm lắc lắc đồ trong tay: “Có điều, khá là đẹp, có cơ hội, thật muốn làm quen nhà thiết kế thần bí này của Hạ Không.”
Còn nữa, muốn hỏi thử những câu chuyện thương cảm của người đó.
Lâm Đào không dám gật đại, hoàn toàn dùng ánh mắt “chị đã phản bội Nghiêm tổng” mà nhìn Tưởng Cầm.
Tưởng Cầm đi tới bóp mặt của anh ta: “Đừng đanh mặt nữa, trưa mời cậu ăn cơm.
“Cái này là chị nói đó!” Lâm Đào lại cười hì hì, xoay người tiếp tục làm việc.
Buổi trưa, Tưởng Cầm đến nhà hàng ở gần đó, do người quá đông, chỉ đành ngồi ở khu nghỉ ngơi chờ đợi.
Nhìn đôi giày trong tay, cô nghĩ, lấy ra, đi giày vào.
Bất ngờ là rất thoải mái! Hoàn toàn vừa chân của cô, giống như đã làm riêng theo size của cô vậy! Cho dù là size như nhau, có những đôi giày cũng không nhất định sẽ vừa đôi chân của cô như vậy! Loại cảm giác này, chỉ từng có ở cuộc thi thiết kế giày toàn quốc cô tham gia lần đầu tiên…
Đôi giày cô đã đi là Mộ Dung Hoành Nghị làm vì cô.
“Số 15, có Tưởng…
Nghe thấy nhân viên của nhà hàng gọi số, Tưởng Cầm lập tức đáp: “Ở đây”
Cô vội vàng thu dọn, đứng dậy muốn đi qua, ai biết, hai đứa nhóc đang đuổi bắt nhau đã không cẩn thận đụng vào cô, khi Tưởng Cầm đứng không vững sắp ngã ra thì được một cánh tay có lực ở đằng sau đỡ.
Cô sau khi đứng vững thì vội nói cảm ơn: “Cảm ơn”
Đối phương không có nói chuyện, chỉ “ừm” một tiếng rồi lướt qua cô.
Cả người Tưởng Cầm ngây ra, hoảng hốt ngẩng đầu, đang muốn nhìn người thì mẹ của cậu nhóc bước tới: “Cô ơi, thật sự xin lỗi, đứa trẻ quá nghịch ngợm, rất xin lDIT”
“Ờm… không sao.”
Khi Tưởng Cầm lần nữa ngước mắt lên, nơi đó sớm đã không còn bóng dáng cô muốn tìm.
Cô ngây ra đó hồi đó, sự chấn động trong lòng không thể dùng lời nói để hình dung.
Giọng nói đó…
Là anh sao?
“Cô ơi?”
Nhân viên phục vụ tò mò nhìn cô, Tưởng Cầm hoàn hồn, đi theo.
Cô thật là điên rồi mới nảy sinh loại cảm giác quen thuộc đặc biệt với một người xa lạt Anh sao có thể xuất hiện ở đây chứ? Đã nói rồi, không gặp lại nhau nữa, đây chính là sự nhân từ lớn nhất anh dành cho cô, cô thật ra nên đội ơn.
Gọi điện cho đám người Lâm Đào, sau khi đợi bọn họ đến, cô lại không có khẩu vị, trực tiếp đưa tiền cho Lâm Đào, cô tùy tiện tìm một cái cớ rồi đi ra khỏi nhà hàng.
Đôi giày trên chân rất thoải mái, ít nhất, so với đôi cô tự thiết kế thoải mái hơn nhiều. Rất kỳ lạ, đối với đối thủ cạnh tranh, đánh giá như này, là xuất phát từ đáy lòng.
Đến cửa, vừa hay đỗ một chiếc xe màu trắng, rất bắt mắt, Tưởng Cầm cũng không khỏi nhìn nhiều vài lần.
Cửa xe mở ra, Nie bước xuống, nhìn dáng vẻ là vừa từ chỗ quay phim đi tới, ngay cả lớp trang điểm trên mặt cũng chưa có tẩy đi.