CHƯƠNG 509
“Phải, là em họ của cô Tưởng.” Chị Ngọc đáp.
Mộ Dung Hoành Nghị nhíu mày, được chị Ngọc đỡ đến phòng khách.
Nhìn thấy bộ dạng không nhìn thấy của anh, cần dựa vào người khác tới đỡ mới được, Tưởng Xuân dường như chịu phải xúc động to lớn, không dám tin mà mở to mắt, sau đó, trong mắt tràn ngập nước mắt.
Ở trong lòng cô ta, người đàn ông giống như vị thần, lại biến thành bộ dạng như này, trái tim bị bóp đau, còn mang theo một tia tức giận, đang không ngừng công kích vào tâm thất.
Đợi anh ngồi xuống, cô ta bèn run rẩy lên tiếng: “Em biết sẽ như thế… ở cùng với chị ta, anh nhất định sẽ bị tổn thương… quả nhiên… nhìn đi, chị ta đã mang đến cho anh cái gì?”
Lông mày của Mộ Dung Hoành Nghị càng nhíu chặt lại.
Sau đó nước mắt lăn dài, sự phẫn nộ của Tưởng Xuân một khi đã phát tiết ra thì không thể thu hồi.
“Chị ta mang đến cho anh nhiều thương tổn như vậy, anh tại sao còn muốn giữ chị ta ở bên cạnh? Cho dù là báo thù, cũng không cần dùng phương thức này!”
Khi cô ta từ chỗ đồng nghiệp cũ của Tưởng Thị nghe được tin tức anh xảy ra chuyện, cô ta không quan tâm đến cái gì khác thì đã chạy đến đây. Kết quả không có như cô ta tưởng tượng, anh bị thương rồi, hơn nữa rất nặng. Khoảnh khắc này, cô ta thật sự không thể tha thứ cho chị họ!
Cơ thể của Mộ Dung Hoành Nghị hơi nghiêng về phía trước, dường như đang nghiêng tai lắng nghe.
“Rời khỏi chị ta đi, nếu như… nếu như anh cần một người chăm sóc… em có thể…”
Lúc này, anh đưa tay, ra hiệu cô ngừng nói, sau đó gọi chị Ngọc: “Đi xem cô ấy tỉnh hay chưa? Trong phòng mở điều hòa, tôi sợ cô ấy lại đá chăn.”
“Được.”
Trước khi đi, chị Ngọc còn lườm nguýt Tưởng Xuân, trong miệng lẩm bẩm: “Đây là loại người gì vậy, thế mà còn nhìn chị họ mình không vừa mắt…”
Sắc mặt của Tưởng Xuân đen lại, hai tay siết chặt góc áo, rõ ràng chịu uất ức. Nhưng, vì Mộ Dung Hoành Nghị, cô ta cảm thấy, cho dù phải bị sự hiểu lầm của cả thế giới, cô ta đều sẽ gánh chịu!
Mộ Dung Hoành Nghị quay đầu lại, nhìn về phía cô ta, giọng nói nhạt đến mức khiến người ta cảm thấy, cô ta là một người không quan trọng.
“Cô biết cô ấy coi cô là chị em chứ.”
Hai tay của Tưởng Xuân siết càng chặt, cúi đầu, cắn răng nói: “Người em thích nhất cũng là chị họ, nhưng, không có liên quan gì với chuyện này!”
Cái tốt của chị họ, cô nhớ, nhưng điều đó không thể vượt qua cấp số trong tình cảm của cô ta. Tình yêu đều là ích kỷ, cô ta là như thế, lẽ nào chị họ không phải sao? Nếu như thật sự đối tốt với cô ta, khi biết cô ta thích Mộ Dung Hoành Nghị, tại sao rõ ràng không biết, còn muốn giữ khư khư anh không buông chứ?
“Chuyện nào?” Mộ Dung Hoành Nghị hỏi ngược lại.
“Là…” Mặt mày cô ta đỏ bừng, cuối cùng, lấy hết can đảm nói: “Mộ Dung Hoành Nghị, em thích anh!”
Nghe xong, phản ứng của anh lại cực kỳ lạnh nhạt, nhạt đến mức khiến trái tim nóng như lửa đốt của Tưởng Xuân từng chút từng chút rơi vào đáy cốc. Cô ta tưởng, lời tỏ tình của cô ta, ít nhất sẽ khiến anh động dung.
Nhưng kết quả, chỉ là cô ta tưởng rằng.
Mộ Dung Hoành Nghị quay đầu qua, đưa ánh mắt không hề có chút gợn sóng sang chỗ khác: “Đây là chuyện của bản thân cô, đừng tùy tiện quăng phiền phức cho người khác. Cũng như…” Anh lại quay đầu lại, nói từng câu từng chữ: “Tôi và chị họ của cô, cũng không cần người khác nhọc lòng.”