CHƯƠNG 545
“…Vâng”
Cao Dương đẩy cửa đi ra ngoài, chị Ngọc đi vào: “Cậu chủ, cậu ăn một chút gì đi.”
Anh lắc đầu, chị Ngọc khuyên: “Cô Tưởng chỉ là tâm trạng không tốt nên mới đi ra ngoài một khoảng thời gian thôi, cô ấy sẽ về mà.”
Mộ Dung Hoành Nghị cúi đầu, cô sẽ…về sao?
“Giờ là mấy giờ rồi?”Anh hỏi.
“Bảy giờ.”
Anh đột nhiên đứng dậy: “Tôi phải đi ra ngoài.”
Cao Dương đang đứng gọi điện thoại ở ngoài cửa, thấy chị Ngọc đỡ anh đi ra, vội hỏi: “Tổng giám đốc, anh muốn đi đâu?”
“Đi chỗ thầy Đàm.”
“Được, tôi đưa anh đi.”
Ngồi trên xe, tay Mộ Dung Hoành Nghị nắm chặt lấy tay vịnh, sợ sau khi buông ra thì sẽ để lộ sự khẩn trương của anh.
Tới chỗ ở của Đàm Tô, anh lại hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Bảy giờ mười.”
Mộ Dung Hoành Nghị từ từ nhắm mắt lại: “Chờ ở đây.”
Cao Dương biết, mỗi ngày vào lúc tám giờ Tưởng Cầm sẽ đến đây học với thầy Đàm Tô, cho nên, ở đây ôm cây đợi thỏ, cũng là một cách.
“Tổng giám đốc, tôi đi mua đồ ăn sáng.”
Anh ta đẩy cửa đi ra ngoài, Mộ Dung Hoành Nghị ngồi ở ghế phụ lái, tay vẫn nắm chặt tay vịnh. Tới lúc này, anh vẫn không muốn để lộ cảm xúc, anh nói với chính mình, anh phải bình tĩnh, không thể mất khống chế!
Cao Dương vội trở lại, đưa bánh mì và sữa trong tay qua: “Tổng giám đốc, sao cũng phải ăn một miếng.”
Anh lắc đầu, không để ý tới, vẫn nhìn chằm chằm phía trước. Cao Dương không có cách gì, chỉ có thể chờ với anh.
Anh không ngừng hỏi giờ, sợ sẽ bỏ qua cái gì.
Gần tám giờ, cuối cùng đối diện cũng có một chiếc xe chạy tới, từ từ dừng lại ở ven đường.
Nghiêm Túc nhìn thoáng qua chiếc xe đối diện, tắt máy xe, quay đầu nói: “Cô không cần liều mạng như vậy, tôi nghĩ thầy Đàm không hà khắc với cô vậy đâu.”
Tưởng Cầm cười với anh: “Không làm gì thì còn tệ hơn.”Nói xong, cô mở cửa xuống xe, vừa nhìn, thì đã không thể dời mắt đi.
Cao Dương đỡ Mộ Dung Hoành Nghị xuống xe, đi về phía cô.
Tưởng Cầm nhíu mày, đứng yên tại chỗ.
Nghiêm Túc vẫn luôn nhìn cô, chỉ cần cô có vẻ hơi từ chối, anh sẽ đưa cô mang đi, không để cô phải đối diện.
Đáng tiếc, cô không có.
Mộ Dung Hoành Nghị đi tới trước mặt cô, Cao Dương nói: “Cô Tưởng, hai người từ từ nói chuyện, có gì thì gọi tôi.”Anh ta lui ra, để hai người ở với nhau. Lúc đi ngang qua xe của Nghiêm Túc cũng nhìn vào bên trong một cái.
Mộ Dung Hoành Nghị và Tưởng Cầm đứng ở ven đường, không ai mở lời trước.