CHƯƠNG 482
Đàm Tô giật mình: “Còn có thể nhìn thấy được à? Tại sao bác sĩ đó lại nói…”
Cao Dương giật nhẹ áo của ông ta, hơi lắc đầu, Đàm Tô phát giác ngậm miệng lại, trông có vẻ cực kỳ thất vọng.
Nghe vậy, trong phút chốc trái tim của Tưởng Cầm liền nhấc lên, nhìn chằm chằm vào người ở trên giường, giọng nói căng chặt: “Bác sĩ nói cái gì?”
Mộ Dung Hoành Nghị rũ mắt xuống, nhìn qua vẫn lạnh nhạt như cũ, không quan tâm gì cả: “Không có gì, cũng chỉ là bị mù mà thôi.”
Hai chữ “bị mù” này nói ra từ trong miệng của anh, nó qua loa như vậy, nhưng mà Tưởng Cầm lại nghe thấy âm thanh tim của mình vỡ ra, không thể tin được mà lắc đầu: “Sẽ không đâu, sao anh lại mù được chứ, sẽ không đâu!”
Nhìn thấy cô như thế, Cao Dương hít sâu một hơi, lúc này mới chậm rãi thuật lại những lời mà bác sĩ đã nói: “Trong não có máu bầm, gây rối loạn tuần hoàn máu, dây thần kinh thị giác và võng mạc bị thiếu oxy, thiếu máu cục bộ, chức năng thị giác bị tổn hại nghiêm trọng, cho nên…” Anh ta mím chặt đôi môi mỏng, nhìn Mộ Dung Hoành Nghị một chút, suy nghĩ cách dùng từ: “Chỉ là mù tạm thời.”
Mộ Dung Hoành Nghị giống như là mệt mỏi nhắm mắt lại: “Được rồi, các người đều đi ra ngoài hết đi, tôi muốn nghỉ ngơi.”
Biết trong lòng của anh khó chịu, Đàm Tô đứng dậy thở dài một tiếng: “Thằng nhóc à, cậu cố gắng nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi lại đến.”
Mộ Dung Hoành Nghị ừm một tiếng: “Cao Dương, đưa sư phụ của tôi về đi.”
“Vâng.”
Lúc Cao Dương đi qua người của Tưởng Cầm, dùng ánh mắt ra hiệu giao tổng giám đốc lại cho cô.
Trong phòng lại yên tĩnh, anh giống như là thật sự mệt mỏi, dáng vẻ nhắm mắt lại rất bình yên.
Trong phút chốc, Tưởng Cầm kiên định lên tiếng: “Lấy đôi mắt của tôi đưa cho anh.”
Nhắm mắt lại, đột nhiên mở mắt ra, đầu xoay về phía của cô. Tưởng Cầm lặp lại từng câu từng chữ: “Lấy con mắt của tôi cho anh.”
Người vốn đang yên tĩnh lập tức ngồi dậy, không để ý đến việc động vào vết thương đau nhức, tức giận nói: “Đừng để tôi nghe thấy cô nói như vậy.”
Tưởng Cầm bước lên phía trước hai bước, nhìn lại anh, ánh mắt đỏ ngầu, gắt gao nắm chặt nắm đấm, không muốn lộ ra giọng nói run rẩy của mình, âm thanh vang dội có lực: “Đây là việc của tôi, tôi trả lại con mắt cho anh, đây là đạo làm người.”
“Quỷ tha ma bắt đạo làm người! Tôi không cần, cô có biết hay không, tôi không cần!” Mộ Dung Hoành Nghị tức giận đến nỗi đầu ngón tay run rẩy, cho dù là biết có thể là cả đời này mình cũng không nhìn thấy cũng, không thấy anh tức giận như vậy.
Ngược lại là Tưởng Cầm đã tỉnh táo đôi chút, nhìn anh rồi nói: “Hiện tại không phải do anh nói không được, anh quên rồi sao? Anh đã không phải là Mộ Dung Hoành Nghị của trước kia nữa, anh chẳng qua chỉ là một người bệnh thôi, là một người bệnh cần có người khác chăm sóc.”
“Tưởng Cầm, cô nghe rõ cho tôi, cho dù tôi có mù thì tôi cũng sẽ chăm sóc, có thể chơi chết em.” Nụ cười ở trên mặt của Mộ Dung Hoành Nghị tàn nhẫn đến cực điểm: “Cho nên cô tốt nhất là im lặng cút về đi, đừng xuất hiện ở trước mặt của tôi nữa.”
“Tôi đã quyết định rồi.” Tính tình của Tưởng Cầm cũng bướng bỉnh y như vậy, chuyện mà cô đã quyết định thì sẽ không đổi ý.
Mộ Dung Hoành Nghị tìm ra phương hướng của âm thanh, đôi mắt không gợn sóng tràn ngập tức giận, nhưng mà anh lại cười từng tiếng từng tiếng có tiết tấu, cực giống như là tiếng khóc trong đêm tối.
“Biết quyết định của tôi là cái gì không?” Nụ cười của anh từ từ thu lại, cho dù ở trước mắt đen tối một màu, anh vẫn gắt gao tiếp cận về hướng của cô: “Nếu như cô dám can đảm làm như vậy, vậy thì tôi sẽ đích thân khoét con mắt của mình ra, mặc kệ là của cô hay là của tôi.”
Tưởng Cầm lập tức giật mình, vẻ ngụy trang kiên cường hoàn mỹ bắt đầu sụp đổ tan rã.