CHƯƠNG 602
Vưu Thiên Ái ngồi ở trên xe thúc giục, Tưởng Cầm áy náy cười một tiếng, mở cửa xe ra ngồi vào trong: “Thật ngại quá, hôm nay sư phụ có hứng thú nói chuyện dữ lắm, hiếm khi lôi kéo tớ nói về chuyện thường ngày.”
Vưu Thiên Ái khởi động xe: “Haha, gần đây ông cụ Đàm rất kỳ quái, cả ngày đều cười tủm tỉm, thấy người nào cũng khách khách khí khí, tuyệt đối không giống như phong cách của ông ấy.”
Tưởng Cầm cũng nhận ra gần đây Đàm Tô có chút không đúng, gật đầu: “Đúng là như vậy, mặc kệ là vì cái gì, ông ấy có thể bớt rầy la dạy bảo tớ một chút, tớ vẫn thấy rất vui vẻ.”
Vưu Thiên Ái cười cười lập tức nói: “Bên phía Nghiêm Túc đều đã chuẩn bị xong rồi, hiện tại chờ cậu đến đó thôi.”
Tưởng Cầm bất đắc dĩ nói: “Không phải là anh ta ở bên đó đã được rồi à, cần gì tớ phải đi cùng chứ?”
“Xin nhờ, cậu là tổng thiết kế, cậu không có mặt thì sao được chứ.” Vưu Thiên Ái liếc nhìn cô một cái: “Còn nữa, lúc nào thì cậu mới chuẩn bị tiếp nhận công ty đây? Nghiêm Túc đã hối thúc nhiều lần lắm rồi, cậu đừng có qua loa nữa, cẩn thận mất công anh Nghiêm lại tức giận bỏ gánh mặc kệ đó.”
Tưởng Cầm vuốt vuốt thái dương, vô lực nói: “Vừa muốn đi theo sư phụ học nghệ, vừa muốn thiết kế kiểu mới quý này, tớ thật sự là bận đến nỗi không có thời gian luôn. Hơn nữa tớ làm gì có bản lĩnh giống như Nghiêm Túc cơ chứ, Vất vả lắm mới có thể lừa gạt anh ta đến, đương nhiên là phải nghiền ép thêm một ngày thì được một ngày thôi.”
Vưu Thiên Ái cười một tiếng, vừa lái xe vừa nói: “Haha, thật ra việc này cũng dễ giải quyết thôi mà, chỉ cần cậu gả cho anh ta, đương nhiên anh ta sẽ tận tâm tận lực, hơn nữa tớ dám đảm bảo là anh ta còn không muốn một đồng tiền công của cậu nữa đó.”
Tưởng Cầm trợn trắng mắt nhìn cô ta: “Cậu không thấy buồn chán hả? Tối ngày cứ đùa giỡn không hà, nhận thức về cái đẹp của cậu đã thay đổi rồi à.”
“Cậu xem đây là trò đùa, nhưng mà người ta sẽ không đâu.” Vưu Thiên Ái quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, nói chuyện sâu xa: “Tớ không tin cậu không biết là anh ta có ý với cậu, tớ đã nói rồi, người ta biểu hiện rõ ràng như vậy căn bản cũng không thèm che giấu, cậu thì cứ hồ đồ gây nên sự phẫn nộ của dân chúng.”
Tưởng Cầm không lên tiếng, loại chuyện này không thể giải thích rõ ràng được.
Vưu Thiên Ái yếu ớt thở dài một tiếng: “Cầm, đều đã trôi qua hơn một năm rồi, cậu còn chưa thể bước ra được à? Anh ta sẽ không trở về đâu, cho dù có trở về thì cậu cũng không có khả năng…”
“Tớ biết chứ, không có khả năng ở bên nhau, không có khả năng có kết quả… nói tóm lại chính là không có khả năng.” Tưởng Cầm liếc nhìn cô ta một cái: “Chị hai à, bây giờ cậu càng ngày càng dong dài rồi đó.”
“Nè, tớ là vì muốn tốt cho cậu chứ bộ, tớ sợ cậu lại lầm đường lạc lối, đương nhiên phải giám sát cậu cho thật tốt. Tớ nói thật cho cậu biết luôn, hiện tại tớ theo phe Nghiêm Túc, kiên quyết ủng hộ cậu chạy về cuộc sống hạnh phúc mới.”
Tưởng Cầm bật cười: “Hay là chờ đến cậu tìm kiếm một cuộc sống hạnh phúc rồi thì hãy đến nói với tớ.”
“Hai chúng ta có thể giống nhau được à, nếu như ở bên cạnh tớ có người đẹp trai tốt bụng như Nghiêm Túc, vậy thì tớ chắc chắn sẽ việc nhân đức không nhường ai, mới sẽ không do do dự dự giống như cậu đâu, chờ đợi thêm nữa không chừng bị người khác cướp mất.”
“Được rồi, lái xe của cậu đi, vừa nhắc tới Nghiêm Túc thì cậu liền kích động, thật sự rất nghi ngờ cậu lấy tớ làm ngụy trang, nhưng mà thật sự có ý với anh ta nữa đó chứ.”
Vưu Thiên Ái nghe xong thì liền gấp gáp: “Tưởng Cầm, cậu đừng có nói lung tung! Tớ coi trọng anh ta từ lúc nào chứ?”
Tưởng Cầm cười nhưng không nói gì, đầu tựa trên ghế hơi khép hờ mắt lại.
Đương nhiên là cô biết Vưu Thiên Ái không thích Nghiêm Túc, nói như vậy chỉ là không muốn để cho cô tiếp tục nói về vấn đề này mà thôi. Nghiêm Túc đối tốt với cô không cần người khác phải nói, trong lòng của cô rất rõ ràng, nhưng mà cô không có cách nào đáp lại.
Vưu Thiên Ái liếc mắt nhìn cô, đương nhiên cũng hiểu cô không muốn phải tiếp tục chủ đề này nữa, cũng không gây cho cô áp lực, tùy ý nói: “Đúng rồi, gần đây tình thế của Hạ Không rất mạnh mẽ, quảng cáo trên truyền thông dữ dội, mời được đại minh tinh đang nổi tiếng làm đại ngôn, đây là muốn phân cao thấp với chúng ta đó à.”