Mục lục
Cô Vợ Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 534

Mộ Dung Hoành Nghị nhướng mày: “Ồ? Vậy thật thất lễ.”

“Mộ Dung Hoành Nghị, nếu tôi muốn đối phó với anh thì anh sẽ không yên ổn ngồi ở đây được đâu.” Nghiêm Túc hờ hững nói, mang theo vẻ ngang ngược: “Sở dĩ bây giờ tôi không trả thù anh là vì tôi không muốn trở thành người như anh.”

Mộ Dung Hoành Nghị bật cười: “Cậu Nghiêm, đừng làm ra vẻ như là anh hiểu tôi lắm vậy, chúng ta không thân.”

Nghiêm Túc gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta không thân, sự hiểu biết của tôi đối anh cũng thông qua Tưởng Cầm hết. Cho nên, tôi thấy người như anh rất tồi tệ.”

Nhắc đến Tưởng Cầm, nụ cười trên mặt Mộ Dung Hoành Nghị dần biến mất. Anh đứng dậy, cho dù vết thương ở chân còn chưa lành hẳn, anh vẫn đứng dậy đi về hướng Nghiêm Túc, trịnh trọng nói: “Tôi không thích anh tới gần cô ấy, cách xa cô ấy một chút đi.”

Nghiêm Túc cười: “Nếu không thì?”

“Tôi sẽ cho anh biết lời cảnh cáo trước đó không phải chỉ là vui đùa mà thôi.”

Ánh mắt Nghiêm Túc lạnh lẽo cực độ nhìn anh: “Mộ Dung Hoành Nghị, nếu anh để ý cô ấy như vậy thì giữ cô ấy cho kỹ, đừng để tôi có cơ hội lợi dụng, một khi tôi đã có ý niệm đó thì anh sẽ rất khó để xoay chuyển cục diện.”

Nói xong, anh đứng lên nói: “Tổng giám đốc, nếu không có việc gì nữa thì tôi đi trước.”

Nụ cười Mộ Dung Hoành Nghị dần nguội lạnh, tựa như nghiền ngẫm rồi nói: ” Nghiêm Túc…”

Tưởng Cầm học ở chỗ Đàm Tô được một ngày, thực sự học được rất nhiều. Nhưng mà, Đàm Tô nghiêm khắc cũng khiến người ta ăn không tiêu. Thực ra thì so với đãi ngộ mà Mộ Dung Hoành Nghị nhận được khi đó thì bây giờ Tưởng Cầm được đối xử tốt hơn rất nhiều.

Buổi tối, Mộ Dung Hoành Nghị kết thúc công việc của công ty thì vội vàng đến chỗ Đàm Tô.

Vừa bước vào, anh đưa món đồ mua bên ngoài cho ông ta: “Ông già, đây là món chân vịt quay yêu thích nhất của ông này.”

Đàm Tô vui vẻ nhận lấy: “Coi như cậu có hiếu.”

Cảm giác được Tưởng Cầm ở bên cạnh, Mộ Dung Hoành Nghị vội vàng hỏi: “Ông ta có làm khó em không.”

“Không có, sư phó đối xử với em rất tốt.” Tưởng Cầm nói.

Mộ Dung Hoành Nghị mới buông lỏng, Tưởng Cầm cười nói: “Anh cũng không phải chưa từng học sư phó, đừng căng thẳng như vậy.”

Mộ Dung Hoành Nghị nghiến răng nghiến lợi: “Chính vì đã học ông ta nên tôi mới biết lão già này biến thái thế nào.”

Đàm Tô vừa ăn chân vịt quay vừa cười toe toét nói: “Tiểu Cầm, dù sao thì cậu ta cũng là đàn anh của cô! Xem hôm nào có thời gian tôi sẽ kể cho cô nghe về việc học hành của nó ở đây.”

Tưởng Cầm cười gật đầu: “Được.”

“Không được nói!” Hai má Mộ Dung Hoành Nghị có chút ửng hồng, anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu ông còn muốn cái bảo bối của tổ tiên ông truyền lại.”

Nghe xong lời này, Đàm Tô chỉ có thể miễn cưỡng thỏa hiệp: “Hầy, Tiểu Cầm, cậu ta không cho tôi nói thì tôi cũng đành chịu. Nếu muốn nghe thì tự mình hỏi cậu ta.”

“Đi thôi.”

Mộ Dung Hoành Nghị không muốn tiếp tục chủ đề này nữa liền kéo Tưởng Cầm rời đi.

Lo lắng chân anh đi không tiện, Tưởng Cầm đi chậm lại: “Đừng đi nhanh như vậy, làm như sư phó sẽ ăn thịt anh ấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK