CHƯƠNG 495
Đầu tiên là Tưởng Cầm giật mình, nhất thời chưa kịp phản ứng lại được cái mà anh ta chỉ là chuyện nào. Trong lúc mà cô đang ngẩn người, Nghiêm Túc còn nói: “Cô bị ngu ngốc hả? Thế mà lại làm chuyện tổn thương tới mình.” Nói đến đây, anh ta không thể kìm nén được cơn giận nữa: “Tôi đã nói rồi, cô có bất cứ chuyện gì thì đều có thể đến tìm tôi, cô cho rằng là tôi đang nói chơi có đúng không?”
“Tôi…”
“Cô tình nguyện làm mình bị thương cũng không muốn xin tôi giúp đỡ? Trong lòng của cô, tôi không có giá trị như vậy ư?”
Có thể nghe ra được Nghiêm Túc thật sự đang tức giận. Tưởng Cầm vội vàng nói: “Nghiêm Túc, tôi cũng không có nghĩ như vậy.”
“Vậy thì vì sao chứ?”
Đáp án mà anh ta vẫn luôn chấp niệm dường như là không với tới được.
Tưởng Cầm im lặng trong vài giây đồng hồ mới chậm rãi lên tiếng: “Lúc đối mặt với anh ấy, tôi càng không tự chủ được.”
Hay cho một câu không thể tự chủ được!
Hô hấp của Nghiêm Túc trở nên có mấy phần nặng nề, tiếp theo anh ta trầm giọng cười một tiếng: “Cô biết là anh ta sẽ hủy đi cô.”
Cô không nói chuyện, đáp án đã rõ ràng.
“Được.” Một chữ được này, âm cuối kéo rất dài, một hồi lâu sau mới nói: “Cô có chừng mực thì được rồi.”
Nói xong, anh trực tiếp cúp điện thoại.
Trong ống nghe truyền đến âm thanh tút tút, Tưởng Cầm để điện thoại di động xuống. Đối với Nghiêm Túc thì thật ra cô có chút áy náy, biết là anh ta đang cố gắng hết sức để giúp mình, nhưng mà… cô lại không có cách nào đáp lại, mà lại có lỗi.
Ở đầu dây bên kia điện thoại, Nghiêm Túc nhìn vé máy bay ở trong tay, ánh mắt thít chặt lại, tiện ta xé thành hai mảnh, ném vào trong thùng rác…
Một tuần lễ sau, Mộ Dung Hoành Nghị khăng khăng muốn xuất viện, không thể làm gì được anh, Tưởng Cầm đành phải kêu Cao Dương đi làm thủ tục xuất viện.
Mộ Dung Hoành Nghị mang theo kính râm ngồi ở trên xe lăn, Cao Dương đỡ anh lên trên xe, anh hơi nghiêng qua nhìn qua phía cửa sổ, giống như là đang mong chờ cái gì đó.
Cao Dương thấy vậy thì cười một tiếng: “Cô Tưởng đang gọi điện thoại, đợi một lát nữa sẽ vào thôi.”
Lông mày của Mộ Dung Hoành Nghị khẽ giật giật mấy lần, nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn về phía của anh ta, lạnh giọng nói: “Nhiều chuyện!”
Cao Dương cười cười, cũng không nói nữa.
Rất nhanh Tưởng Cầm liền đi đến, mở cửa xe ra trực tiếp ngồi vào trong: “Được rồi, lái xe đi.”
Cao Dương khởi động xe, từ đầu đến cuối Mộ Dung Hoành Nghị đều trong trạng thái nhắm mắt dưỡng thần, vẫn luôn không lên tiếng nói chuyện, nhưng mà nhìn kỹ lại thì cũng không khó phát hiện khóe miệng của anh đang nhếch lên một độ cong vui vẻ.
Cao Dương lái xe thẳng về Ngọa Long Các, dừng xe ở cổng, nhìn ra phía trước, hơi nhíu mày.
Tưởng Cầm cũng nhìn sang, liếc mắt liền nhìn thấy được người đang ngồi ở trước cánh cửa sắt.
“Sao vậy?” Mộ Dung Hoành Nghị hỏi.
Cao Dương trả lời: “Tổng giám đốc, là cô Dương.”
Không biết là cô ta biết được tin tức ngày hôm nay Mộ Dung Hoành Nghị xuất viện từ đâu, sáng sớm hôm nay Dương Vịnh Hy liền chạy đến đây để chờ anh. Rốt cuộc cũng đã chờ được anh, cô ta vội vàng đứng dậy chạy tới, hai tay đập đập vào cửa xe: “Hoành Nghị… em có lời muốn nói với anh… Mộ Dung…”