CHƯƠNG 555
Ngoài cửa, xe của Mộ Dung Hoành Nghị vẫn dừng ở cửa ra vào.
“Tổng giám đốc, Tưởng Xuân đi rồi.” Cao Dương nói nhỏ.
Mộ Dung Hoành Nghị vẫn trầm mặc, anh không nói lời nào, Cao Dương cũng không tiện hỏi lại, chỉ cứ như vậy ngồi trong xe nhìn.
Dần dần, đèn trong nhà tắt.
“Tổng giám đốc…”
“Quay về đi.”
Cao Dương lên tiếng, lúc này mới khởi động xe.
Trên đường về, Mộ Dung Hoành Nghị dựa vào thành ghế, nhắm mắt lại, ngực nặng nề có chút đau, anh không khỏi hơi nhíu mày. Cũng chỉ có cô, có thể làm anh thật sự tức lên.
Lập tức, anh cười khổ.
Thật sự rất đau.
Liên tục mấy ngày, Tưởng Cầm đều ở nhà, mỗi ngày có người đúng giờ mang bữa sáng trưa tối đến cửa, hơn nữa còn nhìn cô ăn xong mới rời đi.
Cô biết, đây là mệnh lệnh của anh.
Thỉnh thoảng, cô sẽ đến bệnh viện chăm sóc Tưởng Mạc Hoài, muốn ông gọi điện thoại cho mẹ, nhưng ông lại lắc đầu.
“Đi rồi..thì cũng đã đi rồi, tình hình bây giờ, đi theo ba…cũng chỉ là tìm vất vả.”
Nhìn qua ba mình, Tưởng Cầm nhàn nhạt nói: “Mẹ sợ nhất, không phải vất vả, mà là bỏ ra nhiều như vậy, vẫn không đổi được thứ thuộc về bà ấy.”
Tưởng Mặc Hoài nhìn cô, thật lâu mới lên tiếng: “Vậy con thì sao, còn chấp nhất thứ không nên thuộc về mình sao?”
Tưởng Cầm hạ mắt trầm mặc, ánh mắt Tưởng Mạc Hoài rơi vào trên bụng cô: “Cũng không dùng được bao lâu nữa, bụng cũng đã sắp nhìn ra, con không còn bao nhiêu thời gian suy tư.”
Cô theo bản năng đưa tay lên che bụng, cắn răng, cô nói: “Con nói rồi, chuyện này con sẽ tự mình giải quyết.”
“Tiểu Cầm, đừng quá cố chấp…”
“Bởi vì con giống ba.”
Tưởng Mạc Hoài khẽ giật mình, bất đắc dĩ nở nụ cười: “Đúng thế..Ai bảo con là con gái của ba chứ.”
Không muốn lại thêm cho cô áp lực gì, ông nói: “Con lấy giải cuộc thi thiết kế…Ba còn chưa chúc mừng con.” Nhìn cô, ông vui mừng nói: “Con làm ba rất kiêu ngạo, nếu như không xảy ra nhiều chuyện như vậy, ba nhất định sẽ yên tâm giao công ty cho con.”
Tưởng Cầm cắm ống hút vào trong cốc nước, đưa đến bên miệng ông, nói nhỏ: “Con không ngờ sẽ nhận được giải.”
Tưởng Mạc Hoài uống chút nước, chậm rãi nói: “Con có thiên phú rất tốt, lão Đàm cũng nói vậy.
Tương Cầm bỏ ly xuống: “Con đang theo sư phụ học hỏi.”
Tưởng Mạc Hoài khẽ cười nói: “Lão Đàm trên phương diện may giày thủ công nếu xưng là thứ hai, trước mắt trong nước không có ai đứng thứ nhất…Có thể theo ông ấy học tập, cơ hội như vậy thật sự quá quý giá..Nói thật, nếu như ông ấy chướng mắt con, cho dù ba tự mình mở miệng cầu, san bằng cửa nhà của ông ấy cũng vô dụng.”
Giọng điệu của Tưởng Mạc Hoài, ẩn ẩn lộ ra tự hào.
Nhớ năm đó, lúc Đàm Tô còn ở công ty, Tưởng Mạc Hoài chọn ra mười người mới có tiềm lực nhất, muốn để ông ta dẫn dắt. Kết quả, không ai có thể làm ông ta hài lòng, việc này cứ như vậy rồi thôi. Không ngờ, cuối cùng ông ta lại nhận Tưởng Cầm làm đồ đệ! Tưởng Mạc Hoài sao lại có thể không tự hào?