Mục lục
Cô Vợ Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 573

Nửa đêm sau đó cô ngủ rất yên ổn, không còn mơ thấy ác mộng nữa, lúc tỉnh dậy cô phát hiện mình vẫn còn đang nằm trong lồng ngực của anh, quay đầu nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ tối tăm mờ mịt. Cô muốn đứng dậy bước xuống giường, ai ngờ vừa mới nhúc nhích một cái, cánh tay đang khoác bên hông cô liền nắm chặt lại.

Cô ngẩng đầu lên nhìn mi tâm đang cau lại của anh, Tưởng Cầm lại không cử động nữa, cô cứ như vậy mà ngủ thiếp đi. Tỉnh dậy lần nữa, người bên cạnh đã không còn ở đây.

Cô mông lung ngồi dậy, tóc sắp chạm vai có hơi rối, cô dùng ngón tay gỡ tóc, vỗ vỗ lên gương mặt làm cho mình nhanh chóng tỉnh táo lại.

Cửa đẩy ra, Mộ Dung Hoành Nghị vừa mới tắm xong, nhẹ nhàng khoan khoái.

“Dậy rồi?” Anh hỏi.

“Ừ.” Có lẽ là ngày hôm qua vừa mới khóc nên giọng nói của cô có hơi khàn khàn.

Anh bước qua ngồi ở bên giường, đưa tay muốn xoa lên mặt của cô. Do dự một chút, cô nhẹ nhàng tiến tới, vừa vặn để anh chạm vào.

“Chị ngọc nói là suy nghĩ quá nhiều sẽ gây bất lợi cho thai nhi.” Đôi môi hồng cong lên, anh nói: “Mọi thứ đã có tôi rồi, tốt xấu gì tôi cũng có thể bảo bọc được, em cứ việc rúc vào trong mai rùa của em đi.”

Tưởng Cầm không lên tiếng, cô sợ mới mở miệng thì âm thanh run rẩy lại bán đứng tiếng lòng của cô.

Anh vỗ nhẹ lên gương mặt cô: “Chuẩn bị một chút đi, lát nữa chúng ta đến bệnh viện.”

Cô lập tức ngẩng đầu lên nhìn: “Anh không thoải mái hả?”

Anh cười một tiếng, tay lại vuốt ve bụng cô: “Đưa em đi làm kiểm tra thai kỳ, đã hẹn bác sĩ rồi.”

“À.”

Bất ngờ là cô nghe theo, Mộ Dung Hoành Nghị nhướng mày lên, khóe miệng mang theo ý cười giống như là cánh hoa đang bay toán loạn, rất chọc người.

Hai người đi đến bệnh viện, đã có người chờ, sau đó trực tiếp dẫn bọn họ đi vào làm các hạng mục kiểm tra, ngoại trừ thiếu máu thì những cái khác đều bình thường.

Trên đường trở về, Mộ Dung Hoành Nghị gọi điện thoại cho chị Ngọc làm đồ ăn bổ máu cho cô, Tưởng Cầm ngồi ở một bên cười yếu ớt nói: “Anh cũng quá căng thẳng rồi đó, bác sĩ đã nói rồi, cũng chỉ là có một chút mà thôi, trong mắt của tôi hoàn toàn có thể xem nhẹ.”

Đặt điện thoại di động xuống, anh tức giận nói: “Chưa thấy người phụ nữ nào không biết chăm sóc mình giống như em.”

Tưởng Cầm chỉ cười cười quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, bây giờ ở phương nam đã tiến vào giữa mùa hè, ánh nắng bên ngoài đặc biệt quyến rũ. Cô nheo mắt lại hưởng thụ, có lẽ là bởi vì đã nghĩ thông rồi cho nên tâm trạng được thả lỏng.

Mộ Dung Hoành Nghị không nhìn thấy nét mặt của cô, nhưng có thể cảm nhận được tâm trạng tốt của cô, trái tim cũng trở nên ấm áp hơn.

Dương Y nhận được một cuộc gọi từ bệnh viện tâm thần của thành phố, vội vàng lái xe cùng với Dương Chiến chạy tới đó.

Sau khi nói chuyện với bác sĩ xong, bọn họ được dẫn tới phòng bệnh, cửa không mở, cách một tầng pha lê có thể nhìn thấy người đang ngồi ở bên trong, mặt hướng ra ngoài cửa sổ đến ngẩn người Dương Y không thể khống chế cảm xúc, quay đầu qua một bên, lặng lẽ lau đi nước mắt.

Nhìn cháu gái của mình, ánh mắt đục ngầu của Dương Chiến càng âm trầm hơn.

Lúc này có y tá bước vào nhỏ giọng nói: “Dương Vịnh Hy, người nhà của cô tới thăm cô kìa, đang ở ngoài cửa, cô có muốn gặp bọn họ không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK