CHƯƠNG 500
Tưởng Cầm dừng tay lại, nhưng nhanh chóng tiếp tục cắt tóc cho anh, tự giễu nói: “Có lẽ bởi vì gia đình tôi giàu có nên rất dễ làm cho người khác chán ghét.”
Anh nhíu mày lại hỏi: “Bọn họ bắt nạt cô thế nào?”
Tưởng Cầm cười: “Anh nghe tôi kể chuyện năm đó thì sẽ có cảm giác vui sướng sau khi trả thù sao?”
Anh thật sự gật đầu: “Không sai.”
Tưởng Cầm suy nghĩ, thỏa mãn mong muốn của anh, cô không nhanh không chậm nói: “Ở trong đó thì nước ấm tắm rửa có hạn, tôi phải tắm nước lạnh liên tiếp ba tháng… Lúc ăn cơm, tôi ở khu tự phục vụ, bọn họ sẽ tùy tiện chọn thứ mình thích…”
Mộ Dung Hoành Nghị càng nghe thì sắc mặt càng khó coi, hai tay đặt trên đầu gốc không khỏi nắm chặt lại.
Lúc này anh đã quên cô phải chịu sự trừng phạt, ngược lại anh vô cùng tức giận.
Có lẽ trong cuộc đời cô không muốn đối mặt nhất là chuyện đó, nhưng Tưởng Cầm lại rất bình tĩnh. Có lẽ bởi vì đối tượng là anh, cô không cần che giấu những chuyện tối tăm của mình. Nếu là những người khác, cô không biết mình có dũng khí đối mặt như vậy hay không.
Cô lại tiếp tục cắt tóc, đầu ngón tay vô tình lướt qua da đầu anh, nhưng lại vô tình an ủi anh.
Anh thoải mái nhắm mắt lại trước cảnh hoàng hôn.
Rốt cuộc cô cũng cắt xong, đi tới trước mặt nhìn một chút, hài lòng cười: “Không tồi.”
Anh lười biếng nói: “Là tôi đẹp trai, cho nên cô cắt tóc thế nào cũng chỉ tăng vẻ đẹp trai lên thôi.”
“Anh không sợ tôi cắt tóc khó coi cho anh à?”
“Nhắm mắt làm ngơ.”
Cô cười cười nói đùa với anh, cô không chiếm được tiện nghi.
Tưởng Cầm đẩy anh vào phòng, chuẩn bị mở nước tắm cho anh nhưng Mộ Dung Hoành Nghị ngăn lại.
“Không cần cô làm mấy chuyện này.”
“Tôi có thể…”
“Cô không thể.”
Mộ Dung Hoành Nghị nắm tay cô, anh dừng một lát mới đưa tay đặt lên bụng cô. Tưởng Cầm giật mình, cơ thể căng cứng, anh không khỏi bắt đầu cảm nhận được nhiệt độ ấm áp trong tay anh, cảm giác được trong cơ thể mình đang nhúc nhích, có một linh hồn khác.
“Phụ nữ mang thai thì phải ra dáng một chút, nhất là trước ba tháng phải chăm sóc mình thật tốt, cũng phải… Chăm sóc cho đứa bé.”
Anh nói từ từ, bình tĩnh dặn dò giống như một người chồng.
Đáng tiéc cô không phải là vợ anh.
Tưởng Cầm trói trái tim lại, lùi phía sau một bước, tránh để anh dễ dàng làm những hành động khiến cô hỗn loạn. Cô xoay mặt nói: “Sau này chúng ta sẽ nói chuyện này.”
Cô muốn thay đổi, cô sẽ cố gắng nếm trải, nhưng cô vẫn luôn không thể quyết tâm, dùng đứa nhỏ mạo hiểm được.
Mộ Dung Hoành Nghị nhíu mày nghiêng đầu, tìm hướng của cô, nghiêm túc cảnh cáo nói: “Nếu cô dám tổn thương đứa bé thì tôi sẽ đòi lại gấp mấy lần.”
Cô cắn môi: “Vì sao anh muốn giữ lại đứa bé?”
Cô thấy được mức độ anh coi trọng đứa bé trong bụng mình nên tin tưởng anh không phải vì báo thù. Vậu thì nguyên nhân là gì?
Cô không hiểu.