Mục lục
Cô Vợ Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 523

Cô ta đột nhiên lại ngu ngơ rồi, tại sao cô ta lại nhớ đến lời nói của cái tên này vậy cơ chứ?

Vưu Thiên Ái nhíu chặt lông mày, bực tức quay trở về phòng làm việc, lúc đi ngang qua chỗ làm của Tưởng Cầm, nhìn cũng không thèm nhìn cô một cái nào.

Tưởng Cầm đang ngồi làm quen với công việc, điện thoại trên bàn lại vang lên.

Cô ấn nghe, là Mộ Dung Hoành Nghị gọi tới.

“Đã quen chưa?” Anh hỏi.

“Ổn rồi.” Cô thấp giọng trả lời lại, giống như là sợ bị người khác nghe thấy, cô vội vàng nói: “Không có chuyện gì thì tôi cúp máy nha.”

Anh có chút khó chịu: “Tôi không thể gặp người như vậy à? Đừng có quên nếu như tôi không gật đầu thì em căn bản…”

Thấy có người đang nhìn về phía bên cô, cô ổn định cảm xúc, bình tĩnh nói: “Tôi không mua bảo hiểm đâu, cảm ơn.”

Cúp điện thoại tiếp tục vùi đầu vào trong công việc.

Mọi người im lặng không thèm nhìn, có thể dùng đường dây nội bộ của công ty để bán bảo hiểm, cái này cũng đủ mạnh đó.

Giờ phút này ở trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Mộ Dung Hoành Nghị nắm điện thoại ở trên tay, một mặt không thể tin được.

Cô đây là đang… cúp điện thoại của anh à?

Mộ Dung Hoành Nghị nổi giận, ngọn lửa giận ở trong ngực từ từ dâng lên.

Đúng là một người phụ nữ vong ơn bội nghĩa mà! Cô cũng không suy nghĩ là ai làm cho cô có thể trở lại công ty, hiện tại là gì đây hả, qua cầu rút ván à?

Mộ Dung Hoành Nghị không ngừng hít sâu mấy hơi, kiềm chế suy nghĩ muốn phóng tới bộ phận thiết kế.

Thời gian nghỉ trưa vừa mới đến, Nghiêm Túc nhìn đồng hồ treo tường, lại nhìn Tưởng Cầm, suy nghĩ một lát, vừa muốn đứng dậy đi qua thì điện thoại ở trên bàn của Tưởng Cầm lại vang lên.

“Tôi đói rồi.”

Tưởng Cầm nhìn đồng hồ, lúc này mới phát hiện đã đến thời gian ăn cơm, cô vội vàng nói: “Chờ tôi, tôi lập tức đến ngay.”

Cô vội vàng dọn dẹp đồ vật, lập tức đi ra khỏi phòng làm việc.

Từ đầu đến cuối Nghiêm Túc đều đứng nguyên tại chỗ nhìn bóng dáng cô rời đi, anh ta mấp máy môi thầm kiềm chế sự khó chịu trong lòng.

Đi đến tầng 29, cô đẩy cửa phòng làm việc của tổng giám đốc ra, Mộ Dung Hoành Nghị đang khoanh tay trước ngực ngồi ở đằng đó, một mặt bất mãn.

“Em để tôi chờ lâu quá đó.”

“Tôi xin lỗi nha, tôi quên thời gian.” Cô đi qua, chị Ngọc đã đem cơm trưa đến rồi, bốn món ăn một món canh, hoàn toàn là tiêu chuẩn của đầu bếp hàng đầu.

Cô đỡ anh đi đến trước bàn ăn, bưng đồ ăn nóng hôi hổi ra ngoài, đặt đồ ăn trên bàn rồi hỏi: “Còn có thể làm việc được không?”

Cô lo lắng cho thân thể của anh, nghe vậy, anh lại cười: “Cùng với việc lo lắng cho tôi, không bằng lo lắng cho chính mình đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK