Mục lục
Cô Vợ Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 485

Cô ta khóc lóc lao ra khỏi cửa, bỗng nhiên dừng bước chân lại, trợn mắt nhìn Tưởng Cầm đang đứng ở cửa, ánh mắt đã biến thành lưỡi dao, hận không thể đâm xuyên qua cô.

“Bây giờ cô có hài lòng chưa?”

Tưởng Cầm ngẩng đầu lên, ánh mắt hờ hững nhìn cô ta, giống như cô ta cũng chỉ là một người không liên quan.

Trên thực tế thì đúng là như vậy.

“Hài lòng cái gì chứ?” Cô hỏi lại.

“Cô đã cướp đi anh ấy, phá hoại hạnh phúc của tôi.” Cô ta cắn răng nói từng câu từng chữ.

Tưởng Cầm lại cười, cũng không phản đối cô ta, mà lại nhẹ giọng nói: “Đó cũng là vì cơ hội mà cô đã cho tôi.”

Dương Vịnh Hy ngây dại, Tưởng Cầm quay người đi vào trong: “Anh ấy nói đúng một điểm, thế giới của tôi và anh ấy, cô sẽ không hiểu đâu.”

Thấy Tưởng Cầm đi vào, Cao Dương rất biết điều mà lui ra ngoài.

Giống như là không có chuyện gì xảy ra, cô rót một ly nước cho Mộ Dung Hoành Nghị, đi qua đặt cái ly vào trong tay của anh.

Anh chạm vào thân ly, nhiệt độ vừa phải, đưa lên môi uống một ngụm, sờ soạn đặt cái ly xuống bàn, khoảng cách cũng không nắm chắc được, cái ly bị rơi xuống đất.

Tưởng Cầm ngồi xổm xuống trực tiếp dùng tay nhặt mảnh vỡ, Mộ Dung Hoành Nghị nghiêng tai qua nghe ngóng, lập tức nhíu mày: “Không cho phép dùng tay nhặt lên!”

“Không sao đâu, cũng không làm bị thương được…” Có lẽ là do quá mức chủ quan, lúc nói chuyện, đồng thời ngón tay cũng đã bị xước qua.

Nghe giọng nói của cô khác thường, anh híp mắt lại: “Có phải đã bị thương rồi không?”

“Không có…” Cô nói xong thì liền đặt ngón tay vào trong miệng.

“Cho đến bây giờ, em cũng không đặt lời nói của tôi ở trong lòng!” Anh tức giận, sau đó vươn tay ra với cô: “Lấy ra cho tôi nhìn một chút…”

Khi vừa thốt ra, khiến cho bầu không khí lập tức trở nên ngột ngạt.

Ngừng động vài giây đồng hồ, anh tự giễu cười một tiếng: “Tôi quên mất, tôi đã không nhìn thấy được.”

Nói xong, có một bàn tay nhỏ nhắn đặt vào trong lòng bàn tay của anh, có chút lạnh, làn da lại mịn màng tinh tế.

Anh sửng sờ ngẩng đầu lên, cố gắng muốn tìm đúng phương hướng của cô.

“Cho anh đó.” Cô lẳng lặng nói, không có nửa điểm xấu hổ và khó chịu, đối với chuyện Mộ Dung Hoành Nghị có thể sẽ bị mù, cô nhất định phải nhanh chóng thích ứng nhanh hơn so với anh.

Tất cả sự nóng nảy vào giây phút đó được lắng đọng xuống như là một kỳ tích.

Anh đột nhiên có một suy nghĩ kỳ quái, nếu như có thể nắm tay cô như thế này, cho dù không nhìn thấy thì có làm sao.

Nắm chặt tay của cô, anh chậm rãi cúi đầu xuống, đôi mồi nhẹ nhàng chạm lên bàn tay của tôi.

Trong phút chốc thân thể của Tưởng Cầm run lên, đôi môi của anh giống như mang theo dòng điện, trong phút chốc truyền khắp toàn thân, thẳng đến đáy lòng, trên má của cô nóng lên từng hồi. Cô thu mắt lại, thế mà trong lòng đang thấy may mắn, vẫn may là anh không thấy được cô xấu hổ, nếu không thì nhất định sẽ cười cô tới chết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK