CHƯƠNG 537
“Ừ, có chút chuyện.”
Chị Ngọc vẫn không yên tâm nói: “Vậy tôi đưa cô đi nhé.”
Cô lắc đầu: “Chị ở lại chăm sóc anh ấy là được rồi.”
Tưởng Cầm đi lên tầng thay quần áo, lúc đi xuống tầng, liếc nhìn cánh cửa đóng chặt của Mộ Dung Hoành Nghị, muốn đi đến gõ cửa, do dự một chút, sau đó vẫn rời đi.
Tưởng Cầm vội vàng đi đến bệnh viện, Lưu Bình đã sớm rời đi, chỉ còn lại một mình Tưởng Mạc Hoài nằm trong phòng bệnh.
“Ba, ba và mẹ con cãi nhau?” Cô khẽ hỏi.
Tưởng Mạc Hoài lắc đầu, nhìn cô, rất khó khăn nói: “Để bà ấy đi đi…”
Tưởng Cầm im lặng một lúc, sau đó hỏi: “Bởi vì ba không quên được bà ta?”
Tưởng Mạc Hoài lại quay đầu lại, ánh mắt mang theo sự chán nản nhìn lên trần nhà, lẩm bẩm mói: “Cả đời ba…chỉ yêu một người phụ nữ, đến chết ba cũng sẽ nói như vậy….”
“Cho dù, bây giờ người ở bên cạnh ba là mẹ của con ba cũng không có một chút cảm động nào sao?” Tưởng Cầm cảm thấy không đáng cho mẹ mình, cũng cảm thấy bà ấy rời đi như vậy có lẽ là một điều đúng đắn.
Tưởng Mạc Hoài từ từ chuyển ánh mắt qua người cô: “Ba kêu con rời đi, kêu con bỏ đứa bé đi…con có thể làm được không?”
Tưởng Cầm đình trệ, im lặng rất lâu.
“Về đi.” Ông ta nói: “Muộn rồi, không cần lo lắng cho ba….”
Cô lắc đầu: “Tối nay con ở lại đây.”
Đúng lúc, cô cũng cần có thời gian để bình tĩnh lại, suy nghĩ thật kỹ xem rốt cuộc phải làm như thế nào.
Thấy thái độ của cô rất kiên quyết, Tưởng Mạc Hoài cũng không khuyên nhủ nữa, sau khi uống thuốc xong, mơ màng ngủ. Gọi điện thoại cho chị Ngọc, Tưởng Cầm nằm trên chiếc giường ở bên cạnh, nhưng rất lâu cũng không ngủ được.
Không dễ dàng gì mới có chút buồn ngủ, bên ngoài cửa lại có người gõ cửa.
Cô đứng dậy đi ra mở cửa, nhìn thấy người bên ngoài, trái tim của cô lại đập nhanh hơn.
Chị Ngọc dìu Mộ Dung Hoành Nghị đứng ở bên ngoài cửa.
Sắc mặt của Mộ Dung Hoành Nghị rất khó coi, ngực hơi thở hổn hển, trên trán đã xuất hiện một tầng mồ hôi. Anh chăm chú lắng nghe, chị Ngọc nhỏ giọng nói: “Cô Tưởng ở đây.”
Anh nheo mắt lại, tiến lên một bước, hai tay đè lên vai cô, giọng nói u ám lại có chút kiềm chế: “Tại sao không trở về?”
Tưởng Cầm từ từ bình tĩnh lại, nói: “Mẹ em về nhà bà ngoại, em ở lại đây trông một đêm.”
Anh chất vấn: “Không phải có thuê hộ lý sao?”
Tưởng Cầm đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại, mới nói: “Dù sao hộ lý cũng không phải là người nhà, hơn nữa, tình trạng của ba em bây giờ rất nghiêm trọng, em không yên tâm.”
“Vậy em yên tâm để tôi ở nhà đợi sao?”
Anh lên án, trong giọng nói lộ ra một chút run rẩy.
Đến cùng là có bao nhiêu sợ hãi, sợ cô một đi không trở lại, sợ cô rời khỏi mình mãi mãi, anh mới không màng đến tất cả bảo chị Ngọc đưa mình đến đây, anh chỉ biết, lúc không có cô ở bên cạnh, làm bất cứ chuyện gì cũng không có ý nghĩa.
Chị Ngọc nhìn hai người, rất biết ý đi qua một bên, để hai người nói chuyện.