CHƯƠNG 541
Đợi đến khi Tưởng Cầm hoàn hồn lại, chiếc xe sớm đã dừng lại.
Cô ngước mắt lên, nhìn một lượt: “Đây là….”
“Nhà tôi.” Anh ta thờ ơ nói.
Lúc này Tưởng Cầm mới phản ứng lại, cô vội vàng nói: “Thật ngại quá, tôi….”
Anh ta đột nhiên quay người qua, ánh mắt như ngọn đuốc, ánh mắt cố chấp lại bị một cảm giác nào đó chiếm giữ, khiến cô vô thức muốn tránh đi.
“Đến bây giờ, cô vẫn không muốn từ bỏ sao?” Lời chất vấn của anh mang theo sự hiểu rõ.
Tưởng Cầm hơi mở miệng nhưng không có cách nào phản bác.
“Chỉ cần anh ta vẫn là con trai của Nhiễm Hiểu Tinh, cô và anh ta sẽ không có khả năng! Tại sao tất cả mọi người đều hiểu, mà cô vẫn không chịu hiểu?” Thái độ của Nghiêm Túc càng sắc bén, ánh mắt của anh rủ xuống, nhìn vào bụng cô một cách chăm chú, nói: “Đứa bé này, có lẽ có thể hóa giải thù hận của anh ta, cũng chỉ là hóa giải để anh ta không hận cô nữa. Nhưng khoảng cách đến việc yêu cô, khoảng cách tiếp nhận một cách không chút khúc mắc nào còn cách rất xa. Cô quyết định, cô muốn dùng đứa bé này để làm một cuộc mạo hiểm sao?”
Tưởng Cầm không nói gì, ánh mắt chuyển qua bên ngoài cửa sổ, hai tay đặt trên đầu gối hơi run rẩy.
Cô cố gắng ổn định lại tâm trạng, lạnh lùng nói: “Đủ rồi, những lời này tôi đã nghe đủ rồi, tôi có phán đoán của mình, không cần người khác phải khoa tay mua chân.”
Cô chán nản vì tất cả mọi người đều nói với cô cô phải làm như thế nào, cô không thể làm gì! Không sai, cô muốn ở bên Mộ Dung Hoành Nghị, hơn nữa còn ngốc nghếch cho rằng, anh sẽ động lòng, cho dù chỉ một chút, cũng động tâm vì cô.
Kết quả, sự thực lại cho cô một cái bạt tai. Nhưng vậy thì làm sao? Cô làm sao, cô phải chịu đựng đến cùng, không liên quan gì đến người khác?
“Tôi tự đi về được rồi.” Cô đẩy cửa ra, muốn đi xuống, Nghiêm Túc lại giữ cô lại, ánh mắt chưa từng thất vọng như vậy: “Đây chính là cách mà cô đối xử với mình?”
Hít một hơi thật sau, Tưởng Cầm đột nhiên thoát khỏi anh ta, quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào anh ta: “Tôi đối với mình như thế nào không cần người khác phải dạy!”
Nghiêm Túc tỏ ra nguy hiểm nheo mắt lại, sau đó, cười khẩy: “Trong mắt cô, tôi chỉ là “người khác”.”
Tưởng Cầm cắn môi, quay đầu đi.
Anh ta buông tay ra: “Được, là tôi lo chuyện bao đồng.” Quay đầu lại, anh ta nói: “Cô xuống xe đi.”
Tưởng Cầm cau mày, ngồi ở đó không động đậy.
“Xuống xe.”
Giọng nói của anh ta, nghiêm túc hơn rất nhiều.
Tưởng Cầm ngẩng đầu lên, liếc nhìn anh ta, cắn răng đẩy cửa đi xuống.
Theo con đường, cô đi về hướng ngược lại.
Nghiêm Túc ngồi trong xe, lại hút một điếu thuốc, vừa hút mấy hơi, lại chửi một tiếng, ném điếu thuốc ra ngoài cửa sổ, đẩy cửa ra, đi bước lớn đuổi theo cô, giữ lấy tay cô.
Nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô, hỏi từng từ từng chữ: “Anh ta tốt như vậy sao? Đáng để cô bỏ ra nhiều như vậy sao?”
Tưởng Cầm nhìn anh ta, khuôn mặt tái nhợt, nói một cách rất kiên định: “Tôi chỉ biết, nếu như tôi không làm gì, tôi nhất định sẽ hối hận.”
“Vậy thì bây giờ thì sao?”
“Bây giờ….” Ánh mắt của cô lại trở nên ảm đạm, khóe miệng tự giễu: “Hóa ra, cho dù tôi làm gì anh ấy đều không để tâm.”