CHƯƠNG 530
Tưởng Cầm mấp mấy môi, không tìm được lời nào thích hợp.
Người đàn ông này tồn tại giống như một vị thần hộ mệnh, nhưng cô… lại không có khả năng đáp lại.
……
Tám giờ sáng, Tưởng Cầm đúng giờ xuất hiện trước cửa nhà Đàm Tô.
Ngôi nhà mới cách Ngọa Long Các của Mộ Dung Hoành Nghị rất gần, là một ngôi nhà nhỏ hai tầng có sân riêng. Tuy không gian không lớn nhưng lại được thiết kế rất tinh tế.
Dù vậy, cô lại có cảm giác như sắp bị Đàm Tô phá bỏ rồi dọn đi vậy.
Vườn rau nhỏ trước cửa vốn dĩ sạch sẽ, bây giờ tất cả đều bị rác rưởi chất đầy, ngay đến chỗ để đi vào nhà cũng không có.
Tưởng Cầm xoay lại nói với người trong xe: “Một mình em đi vào được rồi, anh đến công ty đi.”
Cánh mũi Mộ Dung Hoành Nghị khẽ động đậy, sau đó nhíu mày nói: “Ông ta đã bao lâu rồi không dọn dẹp chỗ này thế?”
Anh nhớ rõ ràng thứ mà Cao Dương mua là một ngôi nhà mới!
Tưởng Cầm cười khẽ một tiếng: “Em sẽ giúp ông ấy dọn dẹp.”
“Không được!” Anh từ chối mà không thèm suy nghĩ: “Em học hành đã rất vất vả rồi, những chuyện linh tinh đó không nên làm, nên nghỉ ngơi cho tôi!”
Nói xong, anh gọi điện cho Cao Dương: “Đúng… tìm công ty vệ sinh… muốn hợp tác lâu dài…”
Cúp điện thoại, anh mở cửa xe ra: “Tôi đưa em vào.”
Tưởng Cầm muốn nói không cần nhưng anh đưa tay ra không cho từ chối: “Nắm tay tôi.”
Thấy bộ dạng quan tâm cô là chuyện đương nhiên, Tưởng Cầm bật cười, cũng không tranh cãi với anh nữa, cô bước tới nắm tay anh.
“Nơi này… hơi khó đi.” Cô khéo léo nói.
Mộ Dung Hoành Nghị nhếch môi: “Có thể tưởng tượng được.”
Dù vậy, thỉnh thoảng sẽ đụng phải những thứ linh tinh dưới chân, anh cau mày: “Xem ra thứ ông ta cần không phải là công ty vệ sinh mà là một cô vợ.”
Tưởng Cầm bật cười, khó tưởng tượng được vị sư phụ hay không câu nệ tiểu tiết, kiêu căng không chịu gò bó được này sẽ nhìn trúng người phụ nữ như thế nào nhỉ.
Vừa đẩy cửa bước vào, một mùi dầu máy xộc thẳng vào mũi.
Mộ Dung Hoành Nghị hít sâu mấy hơi, đè nén ý nghĩ muốn kéo cô đi khỏi đây, đứng ở cửa nói: “Ông có thù với căn nhà này phải không?”
Âm thanh dép lạch bạch vang lên trong nhà, lâu lâu lại va vào mấy chai lọ.
Đàm Tô mặc một bộ quần áo lao động cũ, vừa nhìn thấy anh, bất mãn nói với Tưởng Cầm: “Sao cậu ta lại tới đây?”
“Anh ấy…”
Tưởng Cầm muốn giải thích, nhưng Mộ Dung Hoành Nghị không nhanh không chậm nói: “Nếu tôi không tới thì làm sao tôi biết cô ấy ở đây có an toàn hay không?”
“Này, cậu nói vậy là có ý gì? Tôi có thể ăn thịt cục cưng của cậu sao?”
Mặt Tưởng Cầm đỏ lên: “Sư phụ… Thầy đừng nói lung tung…”
Đàm Tô hùng hồn nói: “Không phải là cục cưng thì là cái gì? Đi đâu cũng đi theo, cô lớn thế rồi còn có thể bị người khác cướp mất sao!”
Ông ta càng nói, mặt của Tưởng Cầm càng đỏ.