CHƯƠNG 520
Một tiếng xin lỗi này, là cô nợ Vưu Thiên Ái.
Động tác hút thuốc của Vưu Thiên Ái khựng lại, sau đó, mỉa mai nhếch môi: “Bởi vì Bạch Thương Long?”
Tưởng Cầm lắc đầu: “Bởi vì, cô vô tội.”
Nếu không phải là cô, Vưu Thiên Ái cũng sẽ không bị cuốn vào. Ít nhất có thể có được tình yêu, cô thà nguyện Vưu Thiên Ái không phải chịu bất kỳ tổn thương nào.
Dù sao, cô ta trong 3 năm đó, là ánh mặt trời duy nhất của cô.
Vưu Thiên Ái cụp mắt, đứng dậy vứt điếu thuốc, quay đầu nhìn cô, lạnh lùng nói: “Tưởng Cầm, cô tưởng cô xin lỗi rồi thì tôi có thể chấp nhận sao? Cô hại tôi thành ra ngày hôm nay, cô lại phủi mông mà đi, cô biết cô làm như vậy tính là cái gì không! Ích kỷ!”
Nói xong, cô ta không thèm ngoảnh đầu mà bước trên đôi cao gót rời khỏi.
Tưởng Cầm ngồi ở đó, đột nhiên cảm thấy bản thân giống như một tội nhân, đang chấp nhận phán quyết.
Cảm giác này rất tồi tệ.
Khi Mộ Dung Hoành Nghị bước ra khỏi thang máy, Cao Dương cúi thấp đầu, thấp giọng nói: “Tổng giám đốc, cảm xúc của cô Tưởng hình như không tốt lắm.”
Mộ Dung Hoành Nghị không trả lời, dường như, không hề bất ngờ.
Đến trước mặt cô, Cao Dương khẽ mỉm cười: “Cô Dương, Tổng giám đốc giao cho cô, tôi còn phải quay về làm việc.”
Mộ Dung Hoành Nghị bất mãn, âm trầm nói: “Cậu làm dì bảo mẫu à? Lôi thôi như vậy.”
Cao Dương cười hai tiếng, sau khi chào hỏi với Tưởng Cầm thì quay về.
Tưởng Cầm đẩy Mộ Dung Hoành Nghị đi ra khỏi công ty, trên đường, đều trầm mặc không nói. Mộ Dung Hoành Nghị cũng không vội đi hỏi, hơi híp mắt, hưởng thụ bóng tối trong ánh nắng.
Cô đột nhiên dừng lại: “Nếu như… tôi muốn trở về công ty, anh có chấp nhận đơn phục chức của tôi không?”
Mộ Dung Hoành Nghị nhếch môi, lười nhác nói: “Tôi được lợi gì chứ?”
Tưởng Cầm cẩn thận suy nghĩ, nói: “Tiền lương giảm một nửa.”
Mộ Dung Hoành Nghị nhướn mày: “Vậy tôi không phải lời rồi sao?”
Tưởng Cầm chắc chắn nói: “Đối với người có kỹ thuật như tôi mà nói, là đúng.”
Anh nghiêm túc gật đầu, lười nhác nói: “Ngày mai, tôi phải nhìn thấy đơn xin phục chức của cô.”
Tưởng Cầm cuối cùng mỉm cười: “Ừm!”
Nghe thấy giọng nói vui vẻ của cô, Mộ Dung Hoành Nghị cũng không nhịn được mà mỉm cười, mặc kệ anh nghĩ cô thế nào, không có gì hơn việc cô tự nghĩ thông suốt, đưa ra quyết định càng quyết trọng.
Cũng chính vào lúc này, anh mới phát hiện, sự chú ý của anh đặt trên người cô hình như càng lúc càng nhiều, anh cũng càng lúc càng đi lệch quỹ đạo.
“Mặc dù tôi đồng ý phục chức cho cô, nhưng tôi có một yêu cầu.” Anh đột nhiên nói.
“Anh nói.”
“Không được để mình mệt mỏi.” Anh trịnh trọng cảnh cáo: “Cô đừng quên, trong bụng của cô có con của tôi.”
Có lẽ là do tâm trạng quá tốt, cô vô thức hỏi: “Anh là sợ tôi mệt, hay là tôi làm con mệt?”
Lời buột miệng nói ra, cô lại cảm thấy có hơi không ổn, như này giống như đang ép hỏi anh, có phải đang để ý bản thân không.
Tưởng Cầm buồn bực trong lòng, nhưng lời đã nói ra giống như bát nước hắt đi, có muốn thu hồi cũng không kịp nữa. Chỉ có thể nín thở, giả bộ không để tâm chờ đợi cậu trả lời của anh.