Mục lục
Cô Vợ Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 599

Tưởng Cầm bất đắc dĩ nhìn Lâm Trấn: “Cậu bỏ dao xuống, cậu dọa đến mẹ tôi rồi.”

“À.”

Lâm Trấn nghe lời ném dao qua một bên, sau đó giơ hai tay lên, vô tội nói: “Dì à, cháu thật sự không phải người xấu.”

Lưu Bình hoài nghi, nhìn thế nào Lâm Trấn cũng không giống như một người tốt.

Tưởng Cầm liếc nhìn Lâm Trấn, xoay người: “Vào đi.”

Lâm Trấn cúi đầu xuống, ngoan ngoãn theo Tưởng Cầm đi vào, Lưu Bình bên cạnh giật mình, muốn ngăn lại, nhưng con gái đã lên tiếng, bà chỉ có thể giậm chân đuổi theo, giữ vững cảnh giác.

“Mẹ, mẹ về phòng đi, chúng con có việc cần nói.”

Lưu Bình có chút không yên tâm, dưới sự kiên trì của Tưởng Cầm, cũng chỉ có thể tin tưởng vào con gái.

Tưởng Cầm ngồi xuống, ngầng đầu nói: “Bây giờ chị Ngọc thế nào?”

Lâm Trấn lắc đầu, ánh mắt mờ đi, nói: “Lần này mẹ tôi mặc dù không có đánh tôi hay mắng tôi một trận như trước kia, nhưng mà tôi nhìn ra được, bà ấy thật sự không ổn…Cả người giống như muốn sụp đổ.”

Nói xong, hai tay đặt trên đầu gối có chút nắm chặt lại.

Tưởng Cầm nhìn cậu ta, cầm lấy thuốc trên bàn, rút ra, ngầng đầu nhìn cậu ra: “Có muốn không?”

Lâm Trấn vội khoát tay, sau đó, do dự mà nói: “Cô cũng không nên hút…”

Tưởng Cầm nở nụ cười, phun một vòng khói ra, xuyên qua sương mờ, ánh mắt lại thêm mê ly: “Trước kia, cũng có người sẽ thường xuyên nói như vậy.”

Chỉ là bây giờ nhớ lại, không thể hư ảo như mộng được.

Cô hút mấy hơi, nhìn Lâm Trấn: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”

Lâm Trấn lập tức trả lời: “19!”

Cô gật đầu: “Tôi lớn hơn cậu, sau này gọi tôi là chị đi.”

Lâm Trấn sửng sốt.

Cậu ta vốn…là muốn tạ tội.

Cô lại hỏi: “Sau khi ra thì có tính toán gì không? Đến trường hay là đi làm?”

Lâm Trấn trả lời chi tiết: “Trường học không thể quay về được, năm trước đã bị đuổi rồi.”

Tưởng Cầm dí mẩu thuốc lá lên gạt tàn thuốc: “Đã hiểu, chính là không việc làm, gây chuyện sinh sự khắp nơi.”

Lâm Trấn lúng túng cúi đầu: “Cũng không kém đến như vậy.”

“Có muốn qua đây giúp tôi hay không?”

Lâm Trấn đột nhiên ngẩng đầu, mở to mắt nhìn, nhìn một lúc lâu, lập tức hiểu ra.

Ánh mắt của cậu ta trầm xuống, vẻ mặt căng thẳng, trầm giọng nói: “Được, chị nói đi, muốn chém ai?”

Tưởng Cầm dở khóc dở cười: “Là đến công ty làm việc.”

Lúc này Lâm Trấn thật sự không hiểu: “Chị…tại sao phải giúp tôi? Rõ ràng nhà tôi làm chuyện có lỗi với chị…nếu là tôi, sẽ hận không thể chém chết người!”

Tưởng Cầm híp mắt, nhàn nhạt nói: “So với tôi, cậu cũng không có chỗ nào xấu, tôi còn có thể sống được đến bây giờ, vì sao cậu không được?”

Lâm Trấn kinh ngạc, Tưởng Cầm khẽ cười, nói: “Tôi đâm chết người, từng ngồi tù ba năm.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK