Mục lục
Cô Vợ Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 580

Tưởng Cầm tùy tiện trả lời: “Đương nhiên rồi.”

Mộ Dung Hoành Nghị bất ngờ, không kịp phòng bị đến gần cô, ôm lấy eo cô, kéo lại gần mình, thấp giọng nói: “Anh không thích em thân thiết với người đàn ông khác như vậy….ai cũng không được.”

Tính chiếm hữu của anh với Tưởng Cầm lại bắt đầu sinh ra, hơn nữa còn không ngừng tăng thêm. Anh không muốn thấy cô cách mình dù chỉ nửa bước, càng không muốn thấy biểu hiện của cô với người đàn ông khác, cho dù là một chút xíu thân mật.

Nhìn anh đến gần, hai má Tưởng Cầm lại nóng lên, cô điều chỉnh tầm mắt, đồng thời thấp giọng nói: “Bá đạo cũng phải có giới hạn.”

“Không có cách nào, anh nhỏ mọn như vậy đấy.” Anh mỉm cười, không chút xấu hổ về điều này, ngược lại còn tự hào về mình: “Là em thì không được.”

Anh Đông thấy hai người thân mật như vậy, trên khuôn mặt anh hiện lên nụ cười yên lòng, cũng không đi đến để làm phiền.

Mộ Dung Hoành Nghị theo thói quen để lại mấy tờ năm trăm, sau đó cùng Tưởng Cầm rời đi.

“Có mệt không?” Anh hỏi.

“Vẫn tốt.”

Mộ Dung Hoành Nghị nắm lấy tay cô, cười: “Vậy đi bộ với anh một lúc.”

“Chân của anh…”

“Không sao.”

Tưởng Cầm rủ mắt xuống, đi bên cạnh anh, đi một cách thong thả trên đường, phía sau hai người, tài xế lái xe chầm chầm đi theo.

Dưới bầu trời đêm, gió đêm có chút lạnh, nhưng lại rất thoải mái.

Hai người nắm tay nhau, giống như những cặp đôi yêu nhau bình thường mà đi trên đường chỗ nào cũng có thể nhìn thấy, ngay cả trái tim đang đập không ngừng cũng bị sự kỳ diệu này làm cho bình ổn lại.

Mộ Dung Hoành Nghị hiếm thấy không nói gì, nghĩ đến câu nói kết hôn kia, với anh cũng không phải là một chuyện dễ dàng, nhưng cuối cùng anh vẫn nói ra.

Còn về kết quả, cô không muốn suy đoán, có những con đường thích hợp cho hai người, có những con đường đã định sẵn chỉ có một người từ từ đi về phía trước.

Thời gian có rất nhiều vết nứt, không thể vá lại được, chỉ cần không để ý một chút, là sẽ bị nó ném vào sự mơ hồ, cũng không tìm ra được lối ra lúc đó. Cô không biết, cô và anh sẽ đi cùng nhau được bao xa, có lẽ, chỉ một phút lơ đễnh, hốt hoảng, là sẽ vật đổi sao dời.

Ngẩng đầu lên, nhìn những ngôi sao đêm nay, lấp lánh, vô cùng đẹp. Cô nghĩ sau này, cho dù bao nhiêu năm nữa, cô cũng sẽ nhớ lại một buổi tối bình thường như thế này.

Lúc trở về, chị Ngọc vẫn còn đứng đợi ở cửa, Tưởng Cầm có chút áy náy. Sau khi Mộ Dung Hoành Nghị về phòng, chị Ngọc bưng một bát canh bồ câu đã chuẩn bị cho Tưởng Cầm từ lâu.

“Cô chủ, tôi đã hầm mấy tiếng rồi, rất bổ.” Chị Ngọc thấp giọng nói.

Tưởng Cầm không có khẩu vị, nhưng thấy chị Ngọc vất vả, cũng không từ chối, ăn hết một bát nhỏ.

Chị Ngọc sững sờ nhìn bát canh sạch trơn, muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn cắn răng kiềm chế lại, lập tức quay người đi về phòng bếp.

Ban đêm, Tưởng Cầm ngủ không được ngon, luôn cảm thấy mồ hôi đổ đầy người.

“Sao vậy?” Mộ Dung Hoành Nghị lập tức tỉnh lại, lật người cô qua hỏi.

“Hơi nóng.” Cô nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK