Mục lục
Cô Vợ Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 548

Vưu Thiên Ái hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Anh ta chậm rãi gật đầu, làm một dấu mời về chỗ ngồi đối diện.

Vưu Thiên Ái không tiện từ chối, lại ngồi xuống: “Chuyện gì?”

“Cô và cô Tưởng là bạn tốt sao?”

Sắc mặt Vưu Thiên Ái lập tức lạnh đi, không cần suy nghĩ đã phủ nhận: “Không phải.”

Cao Dương khẽ cười, nội tình bên trong, không ai rõ hơn anh ta nữa.

“Bởi vì một người đàn ông, cô đành bỏ qua tình bạn giữa hai người?”

Nghe thế, Vưu Thiên Ái đột nhiên chấn động, sắc mặt càng khó coi, cô ta vọt đứng lên, căm túc nhìn anh ta : “Anh lại biết cái gì? Chuyện này liên quan gì đến anh!”

Cao Dương ngước mắt, ánh mắt thanh tịnh không mất đi cơ trí, anh ta nói: “Bạch Thương Long và tổng giám đốc là anh em, bởi vì Nhiễm Hiểu Tình chết đi, anh ta cũng hận Tưởng Cầm. Cho nên, từ lúc mới bắt đầu, cô đã bị bọn họ lợi dụng, lợi dụng đến làm tổn thương cô ấy.”

Vưu Thiên Ái nhìn vào ánh mắt của anh ta, lộ ra vẻ khó tin: “Anh đang nói cái gì?”

“Tôi đang nói rất rõ ràng.” Thái độ Cao Dương bình đạm, nhẹ nhàng nói: “Ngay lúc cô cho rằng cô bị tổn thương, Tưởng Cầm đang chịu nhiều đau khổ hơn, kể cả bây giờ cũng giống như vậy.”

Vưu Thiên Ái há hốc mồm, lại không đáp lại một chữ.

Bạch Thương Long…Bất kể cô có nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến! Một người đàn ông ôn nhu như vậy, cô đã từng cho rằng, anh ta sẽ là chốn trở về của cô, bởi vì hiếm khi cô gặp một người làm cô động lòng như vậy. Kết quả anh ta lại vì Tưởng Cầm, bố trí cục diện lớn như vậy.

Một người đàn ông thật đáng sợ.

Vưu Thiên Ái lúc này, sau khi trải qua đả kích, sớm đã không còn là cô gái nhỏ đơn thuần mù quáng kia nữa. Sau khi hết khiếp sợ, cô ta bình tĩnh lại, ngồi đó, không nói một lời.

Cao Dương nhìn cô ta, không đi quấy rầy cô ta, yên lặng ăn cơm.

Đợi anh ta ăn xong, Vưu Thiên Ái lên tiếng: “Tại sao phải nói cho tôi biết những chuyện này? Nói thế nào anh cũng là người của tổng giám đốc mà.”

Cao Dương lấy giấy ăn lau khóe miệng của mình, mỉm cười: “Chính là vì tôi là người của anh ấy, cho nên tôi mới không đành lòng nhìn hình ảnh bọn họ tra tấn lẫn nhau. Tổng giám đốc nghĩ hết các để tổn thương Tưởng Cầm, đồng thời, anh ấy cũng không tốt hơn chút nào.”

Vưu Thiên Ái buông ánh mắt, lạnh nhạt nói: “Sau đó thì sao? Anh kỳ vọng tôi làm cái gì?”

“Cô ấy là bạn của cô.” Cao Dương từng câu từng chữ nói.

Vưu Thiên Ái quay mặt đi: “Đã từng.”

Điểm này, cô trước giờ không phủ nhận.

Cao Dương liếc cô một cái thật sâu, đứng lên: “Đã như vậy, vậy thì xin lỗi, hôm nay nói hơi nhiều chút, cô có thể xem như không nghe thấy gì.”

Bưng phần ăn lên, anh ta xoay người rời đi.

Đi vài bước, anh ta lại dừng lại, quay đầu nhìn cô ta mỉm cười: “A đúng rồi, quên nói cho cô biết, có thể là cô sắp làm dì rồi. Đương nhiên, nếu như cô có xem cô ấy là chị em.”

Vưu Thiên Ái ngẩn người: “Có ý gì?”

“Ha Ha, Tưởng Cầm mang thai.”

Cô ta lắp bắp kinh hãi, lại bắt đầu nghĩ, Tưởng Cầm đến cùng là vì sao mà ép mình đến hoàn cảnh như vậy.

Lại ngước mắt nhìn thì Cao Dương đã đi ra ngoài. Cô ta nheo mắt lại, nhìn theo bóng lưng cao ngất của anh ta, lại chậm rãi nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK