Mục lục
Cô Vợ Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 497

Đúng lúc này, ở trên đường có một chiếc xe đang chạy tới, chạy đến trước mặt thì lập tức dừng lại.

Dương Y vội vàng xuống xe, ông ta nhìn thấy dáng vẻ của con gái thì nhíu mày, đi mấy bước đỡ cô ta dậy: “Đi! Về nhà với ba!”

“Không muốn!!” Dương Vịnh Hy lập tức phản ứng kịch liệt đẩy ông ta ra chỉ vào ông ta mắng: “Bởi vì mấy người! Mộ Dung không cần tôi nên mấy người vui vẻ lắm đúng không?!”

Làm trò trước mặt Mộ Dung Hoành Nghị nên Dương Y không nhịn được thấp giọng nói: “Vịnh Hy, về nhà với ba.”

“Tôi không về!” Dương Vịnh Hy điên cuồng: “Mấy người nghe đây! Tôi phải gả cho anh ấy! Đời này, ngoại trừ anh ấy thì tôi sẽ không gả cho ai cả!!”

Dương Y nhíu mày vẫy tay gọi tài xế ôm lấy Dương Vịnh Hy, cô ta giãy giụa kêu lớn, kết quả là bị nhét vào trong xe.

“Hoành Nghị! Cứu em! Mau cứu em! Bọn họ muốn hại em ——”

Dương Y hít sâu đi đến trước mặt Mộ Dung Hoành Nghị, ông ta nhìn vào mắt anh một hồi lâu mới chậm rãi nói: “Mộ Dung, tôi nghĩ cậu sẽ hiểu làm một người ba thì tôi chỉ muốn con gái hạnh phúc. Nhưng điều kiện là nó phải gả cho một người bình thường.”

Tưởng Cầm nghe vậy thì nắm chặt tay lại, không khỏi tức giận.

Mộ Dung Hoành Nghị lại bình tĩnh cười: “Chú Dương, tôi hiểu.”

“Tuy rằng hôn lễ hủy bỏ, nhưng nếu cậu có khó khăn gì thì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.” Dương Y nói xong thì xoay người lên xe.

“Tôi hận ông! Tôi hận ông! Ông phá huỷ hoại hạnh phúc của tôi! Tôi hận ông…” Bên trong xe thỉnh thoảng truyền đến giọng nói tức giận của Dương Vịnh Hy.

Dương Y cho người lập tức lái xe đi, cho đến khi bọn họ đã đi xa, Tưởng Cầm mới đẩy cửa xe xuống, cô đến gần Mộ Dung Hoành Nghị nói: “Đôi mắt của anh nhất định sẽ hồi phục! Bọn họ sẽ biết không gả con gái cho anh là có mắt không tròng!”

Mộ Dung Hoành Nghị cong môi, dùng giọng điệu hững hờ nói: “Cũng không có gì là không tốt.”

Ngược lại giống như trút được gánh nặng.

Cô còn muốn nói gì nữa nhưng Mộ Dung Hoành Nghị lại nói: “Đẩy tôi vào đi, ồn ào lâu như vậy rồi nên rất mệt.”

Cô liếc anh một cái rồi đồng ý, sau đó cô đẩy anh vào cửa.

Mùi hoa anh thảo bay theo chiều gió, cô hưởng thụ híp mắt lại. Bây giờ là tháng năm, hương thơm của mùa hạ thoang thoảng, không trung trong vắt không có một hạt bụi quét sạch những tích tụ trong lòng.

Cô đi vào biệt thự, sợ anh đi đứng không tiện nên ở phòng khách tầng một. Lúc về phòng cô muốn đỡ anh thì anh lại cố chấp đưa tay ra: “Cây gậy.”

“Tôi đỡ anh không giống sao?”

“Không giống nhau!” Anh nhíu mày lại: “Tôi vô dụng cũng không đến mức để một người phụ nữ bụng lớn hầu hạ!”

Tưởng Cầm bản năng phản bác nói: “Lúc này chưa đến ba tháng, bụng không hề lớn!”

Mộ Dung Hoành Nghị cười lạnh hai tiếng: “Người ta ba tháng thì bụng đã lớn, cô vẫn bình thường, còn không biết xấu hổ nói sao?”

Tưởng Cầm lắc đầu: “Việc này không thể trách tôi.”

“Ừ.” Không ngờ anh lại gật đầu tỏ vẻ tán đồng nói: “Là tôi không giám sát tốt, sau này tôi sẽ nhìn chằm chằm cô ăn cơm.” Anh nói xong thì nghĩ đến chuyện mình bị mù lại cười tự giễu: “Đương nhiên, cô có thể xem thường tôi không nhìn thấy, cô có đổ cơm đi cũng không biết.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK