CHƯƠNG 525
Tưởng Cầm mỉm cười: “Có lẽ là vậy.”
Trưởng bộ phận lập tức an ủi: “Cầm à, chỉ cần cô chăm chỉ làm việc thì tôi nghĩ là tổng giám đốc chắc chắn sẽ nhìn thấy sự cố gắng của cô.”
Mặc dù là ba tháng không lâu lắm, nhưng mà để cô vừa đi lâu như vậy bỏ một mình Mộ Dung Hoành Nghị, cho dù như thế nào cô cũng không yên tâm.
Trong lòng có chút rối rắm.
Trở lại phòng làm việc, cô liền nhận được một cuộc điện thoại.
“Học trò ngoan, là sư phụ đây.”
“Sư phụ?”
Cuộc điện thoại này là do Đàm Tô gọi tới, ông ta cười nói: “Nghe nói là kế hoạch chuyên môn năm nay chuẩn bị đưa con đi hả?”
“Đúng vậy ạ.”
Tưởng Cầm đáp lời, không ngờ là nguồn tin của Đàm Tô lại nhanh nhẹn như thế, chuyện vừa mới được quyết định thế mà ông ta đã biết rồi.
“Hừ! Đều là cái nhóm nhóc nhỏ sùng bái nước ngoài đến mù quáng, ra nước ngoài thì có thể học được bản lĩnh gì đâu chứ? Sư phụ nói cho con biết, sư phụ đây chính là tay nghề tổ truyền đó, vẫn có thể nổi tiếng như thường.”
Tưởng Cầm cười nói đúng, tiêu chuẩn của Đàm Tô là hàng đầu ở trong nước, ông ta có nói như vậy cũng không hề khoa trương một chút nào.
Đàm Tô cười một tiếng rồi nói: “Học trò à, sư phụ nói là con cũng đừng có đi ra nước ngoài, đi theo sư phụ mà bế quan đi.”
Trong lòng của Tưởng Cầm khẽ động, đúng vậy đó, ra nước ngoài phải tách ra khỏi Mộ Dung Hoành Nghị lâu như vậy, còn không bằng mượn cơ hội này đi theo sư phụ học hỏi.
Lập tức những tích tụ ở trong lòng tan thành mây khói.
“Vâng ạ.” Cô vui vẻ đồng ý.
“Được, tám giờ sáng mai, sư phụ không thích người khác đến trễ đâu.”
“Con hiểu rồi.”
Tưởng Cầm nắm chặt cái điện thoại, phải nói với Mộ Dung Hoành Nghị như thế nào đây? Nếu như mà biết mình đã lén lút bái sư từ sớm, chắc là anh sẽ tức giận, nhưng mà Tưởng Cầm cũng có tính tình mạnh mẽ, chỉ cần chuyện cô đã quyết định thì cô sẽ không lui.
Hạ quyết tâm, cô đứng dậy ra khỏi phòng làm việc, đi thẳng đến tầng 29.
Thư ký báo là tổng giám đốc đang tiếp khách, cô liền ngồi ở bên ngoài chờ, không ngờ đến là vừa chờ thì bất tri bất giác cô dựa vào ghế sofa ngủ thiếp đi.
Đợi đến lúc Cao Dương đẩy Mộ Dung Hoành Nghị ra tiễn khách, lúc trở về thì “a” lên một tiếng.
“Sao vậy?” Mộ Dung Hoành Nghị mệt mỏi nói.
“Là cô Tưởng.”
Nghe nói như vậy, Mộ Dung Hoành Nghị lập tức chau lông mày: “Cô ấy ở đâu?”
“Ở cửa ra vào, ngủ thiếp đi rồi.”
Lông mày của Mộ Dung Hoành Nghị càng nhíu chặt hơn nữa, trên gương mặt tuấn tú giận đến nỗi tái đi, ra hiệu Cao Dương đẩy anh đi qua đó. Đến gần cô, anh vươn tay ra mò mẫm sờ lên gương mặt mịn màng của cô, lập tức hung hăng bóp một cái.