CHƯƠNG 609
Đối với Tưởng Cầm, anh rõ ràng đã dùng sự kiên nhẫn lớn nhất từ trước cho đến bây giờ, hơn nữa, sẽ không gấp gáp, đợi cô sau khi hoàn toàn quên được người đó, anh nhất định sẽ không nhường.
Xe dừng lại, tài xế quay đầu: “Nghiêm tổng, đến rồi…”
Nghiêm Túc ra hiệu anh ta im lặng, tài xế lập tức im miệng, nhưng Tưởng Cầm vẫn nghe thấy, ánh mắt mơ hồ: “Đến nhà rồi sao?”
“Em có thể ngủ thêm một lát nữa.” Anh nói.
Tưởng Cầm lúc này mới phát hiện, mình đang tựa vào vai của anh thì lập tức ngồi thẳng người, ánh mắt nhìn ra bên ngoài, điều chỉnh lại cảm xúc, nói: “Không cần, anh cũng uống không ít rồi, quay về nghỉ ngơi sớm đi.”
Cô nói xong thì bèn đẩy cửa bước xuống, Nghiêm Túc đã xuống theo, đến trước mặt cô, nhìn cô và nói: “Cầm, em không cần nghỉ ngờ sự kiên nhẫn của tôi, đối với tôi, tôi hoàn toàn không có giới hạn trên. Em có thể không đáp lại, nhưng em không thể từ chối, đây là giới hạn lớn nhất của tôi”
Tưởng Cầm ngước mắt, cho dù hiểu điều nay, nhưng vẫn muốn nói với anh. Cô cụp mắt, giọng nói đanh lại: “Nghiêm Túc, đừng tiếp tục lãng phí thời gian nữa. Nếu như chúng ta có thể, cũng sẽ không đợi đến bây giờ.”
Nghiêm Túc mặt không đổi sắc, ngay cả lông mày cũng không nhíu lại: “Bởi vì Mộ Dung Hoành Nghị sao?”
Ánh mắt của Tưởng Cầm đanh lại, cái tên mãi không nhắc tới đã phát ra từ miệng của anh, vẫn khiến trái tim của cô run rẩy, muốn phớt lờ cũng không thể làm được.
Cô không nói, Nghiêm Túc bước lên một bước, ép sát cô, nói từng câu từng chữ: “Tưởng Cầm, trong chuyện này, tôi có nghị lực hơn em tưởng tượng, đừng nói với tôi gì mà lãng phí hay không lãng phí, có đáng hay không. Tổn thương anh ta mang đến cho em, se do toI thay em chưa lanh tưng chút.”
Xoay người, anh đẩy cửa xe ngồi vào trong, lập tức dặn tài xế lái xe.
Tưởng Cầm biết, anh tức giận rồi.
Đứng ở cửa, cô day góc trán, càng để †âm càng dễ ngộ thương, cô cứ cảm thấy chỉ cần có liên quan tới Nghiêm Túc thì dường như cô làm cái gì cũng sai, ngay cả Vưu Thiên Ái cũng cho rằng như vậy.
Quay về uống canh giải rượu do chị Hoa nấu, rồi chui vào trong phòng, tùy ý lướt web. Sau buổi ra mắt, cô có một tuần nghỉ ngơi, mỗi ngày cũng chỉ ở trong nhà, lên mạng, xem tạp chí.
Con chuột khựng lại, dừng lại ở liên kết †in tức của Nie.
Theo như tiết lộ của người trong nội bộ Hạ Không, Nie và lãnh đạo cấp cao của Hạ Không có quan hệ mật thiết, động cơ chọn Nie làm đại ngôn cũng trở nên không đơn thuần như vậy nữa.
Tưởng Cầm nghĩ đến tối nay khi nói chuyện với Nie, hình như cảm xúc có hơi sa sút, bóng lưng nhìn trông thêm vài phần cơ đơn. Người đối diện, chắc có quan hệ không tầm thường với cô ta, là người của Hạ Không sao?
Nghĩ rồi, cô không kìm được mà bật cười, cô từ khí nào đã trở nên nhiều chuyện như vậy chứ?
Sau khi quả quyết thoát khỏi web, lại nằm lại giường, hai tay gối sau đầu, yên lặng nhìn trần nhà. Trước mắt xẹt qua những qua hình ảnh cũ, đan xen giữa tình yêu và thù hận của một năm trước.
Bất luận cô cưỡng ép bản thân như thế nào đều không thể từ gạt bỏ bóng hình đó ra khỏi trái tim. Cho nên, cô lén quyết định, cho phép bản thân mỗi ngày nhớ nhung một lúc, chỉ cần một lúc thì đủ để cứu vớt sự kiên cường yếu đuối cả ngày của cô.
Dần dần, cô nhớ lại rồi chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm nay, Tưởng Cầm bị cuộc điện thoại đánh thức.