Mục lục
Cô Vợ Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 546

Tưởng Cầm nhìn lên, nhìn mấy cọng râu mới mọc trên cằm anh, rồi lại từ từ nhìn lên, nhìn vào đôi mắt bình tĩnh của anh, cô nói: “Nghe được mấy lời anh nói, quấy rầy bước trả thù của anh, là lỗi của tôi.”

Mộ Dung Hoành Nghị hít sâu, muốn kiềm cơn giận trong lòng, nhưng khi gặp cô, thật là khó để …

Anh vươn tay, muốn bắt lấy cô nhưng Tưởng Cầm lập tức né ra, khiến anh vồ hụt. Anh không rút tay về, mà ngượng ngùng để tay lơ lửng ở giữa khoảng không.

“Về sau… đừng gặp nữa.”Cô gian nan nói.

Thật ra cô muốn để mình nhìn qua hào phóng dứt khoát chút, ít nhất, ở trước mặt anh là vậy. Nhưng, kết quả của sự đè nén chỉ là đau lòng.

Tay Mộ Dung Hoành Nghị dần thả xuống: “Nếu anh từ chối thì sao?”

“Không phải do anh.”Tưởng Cầm kiên định nói: “Anh muốn làm gì, tôi không quan tâm. Tất nhiên, bằng thủ đoạn bình thường của anh, tôi trốn không thoát, nhưng anh đừng quên, nếu tôi xảy chuyện, anh cũng mất đi niềm vui duy nhất trên đời.”

Mộ Dung Hoành Nghị run rẩy, cười trào phúng: “Em cảm thấy tôi sẽ hại em sao?”

“Tôi không biết.”Cô thành thật lắc đầu, cũng lo lắng câu trả lời này sẽ tổn thương anh thế nào.

Bỗng Mộ Dung Hoành Nghị nở nụ cười: “Tưởng Cầm, em trở nên thông minh rồi.”

Nhìn anh, cô chậm rãi nhắm mắt lại, tự giễu cười: “Bị đùa giỡn nhiều lần như vậy, sao không thông minh lên được?”

Anh nói đúng, Tưởng Cầm, cô thật ngốc, ngốc tới không có thuốc chữa. Anh hận cô như vậy, hận không thể giết cô, cô còn chờ mong cái gì?

Kết quả này, cô đáng đời!

Nụ cười trên môi anh vẫn vậy, nói đều đều: “Vốn dĩ còn có chút hứng thú diễn tiếp với em, bây giờ không diễn nữa thật mất hứng mà.”Thái độ của anh dần lạnh nhạt đi, như người xa lạ: “Nhưng không có nghĩa là, tôi sẽ buông tay như vậy!”

Anh tiến lên một bước, nắm cổ áo cô, xém chút thì nhấc cả cô lên. Bộ dạng vừa thô lỗ vừa tuyệt tình, khiến Nghiêm Túc xiết chặt tay, nhưng anh không làm gì, bởi vì anh biết, nếu muốn Tưởng Cầm hết hy vọng, vậy phải để cô thấy dáng vẻ tuyệt tình đến cùng của Mộ Dung Hoành Nghị.

Cao Dương sửng sốt, không dám tin mà nhìn hai người trước mặt, Tổng giám đốc đây là làm sao vậy? Anh vất vả lắm mới tìm được cô Tưởng, vì sao không thể nói chuyện đàng hoàng đâu?

Tưởng Cầm kiểm soát hô hấp, hai tay cầm lấy tay anh, cắn răng nói: “Buông tay!”

Mộ Dung Hoành Nghị không buông ra, mà ngược lại còn nhấc cô lên. Hai chân Tưởng Cầm rời khỏi mặt đất, cổ áo siết vào cổ, hô hấp càng ngày càng khó khăn.

Hai má cô đỏ bừng, có lẽ là dáng vẻ tuyệt tình lạnh lùng của anh khiến cô rơi nước mắt. Cô cắn răng, gằn từng tiếng: “Mộ Dung Hoành Nghị… Anh muốn tự tay giết con của mình sao?”

Mặt Mộ Dung Hoành Nghị vẫn lạnh lùng như cũ, từ từ thả cô xuống.

Anh xoay người nói: “Cho tới khi tôi chưa ghét em, tôi không cho phép người đàn ông khác xuất hiện bên cạnh em.” Lúc nói, anh nghiêng đầu nhìn về hướng chiếc xe dừng ở gần đó.

Nghiêm Túc ngồi trong xe, ánh mắt cũng nhìn về phía Mộ Dung Hoành Nghị lạnh lẽo cực kỳ.

Cao Dương vội chạy tới, đỡ lấy Mộ Dung Hoành Nghị, vừa muốn nói gì, lại đột nhiên khựng lại.

Mộ Dung Hoành Nghị nắm chặt tay anh ta, tay anh run rẩy, ngực phập phồng, ra mệnh: “Đi.”

Nét mặt Cao Dương phức tạp đỡ anh lên xe, sau đó liếc mắt nhìn Tưởng Cầm đang đứng ven đường một cái, bất đắc dĩ khởi động xe.

Tưởng Cầm cắn chặt môi, không để mình khóc thành tiếng.

Lúc này, có người bước tới gần cô, ôm cô vào lòng, tay đặt sau đầu cô, giọng điệu lạnh lùng nhưng lại có chút đau lòng không dễ nhận ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK