Mục lục
Cô Vợ Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô Vợ Trọng Sinh
CHƯƠNG 146: TUYỆT, RỐT CUỘC ANH LÀ AI

“Ngọc Diệp…” Đương nhiên Tuyết Chi hiểu ý của cô, lại càng thêm xót thương cho cô gái này, nhưng cô lại vững tin, cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa, cô cũng sẽ không bỏ mặc Ngọc Diệp!

Gật đầu tỏ ý khen ngợi, sự thức thời của mình sẽ giúp cô tạm thời sống lâu hơn …

Anh lại nhắm nghiền mắt, chút sắc máu trên môi cũng không có, đầu lông mày hơi nhíu lại, quan sát kĩ sẽ phát hiện cơ thể anh khẽ run lên.

Qua một lúc, ba tầng rất yên lặng, cả hai người ngủ thiếp đi, chỉ có Tuyết Chi đang kiểm tra tình trạng của họ. So với Ngọc Diệp, tình hình của Tuyệt tệ hơn, cơ thể của anh rất nóng, mồ hôi trên đầu mũi cứ chảy xuống không ngừng.

Nhìn thấy quần áo trên người anh đã ướt hết, đầu lông mày của Tuyết Chi nhíu lại đầy bất an. Dứt khoát đứng dậy, lại đi xuống tầng hai, ở đó có nước, đã thấm đến tận lưng, cô mệt mỏi đi vào căn phòng đó, không dễ dàng gì mới lấy ra được một bộ quần áo sạch sẽ trong tủ.

Sau khi vội vã trở về, cô bắt đầu giúp Tuyệt thay quần áo, lại mở nắp chai nước, đưa đến bên miệng anh: “Này… uống chút nước đi.”

Tuyệt mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy cô, muốn tặng cô một nụ cười rực rỡ, thế nhưng lực bất tòng tâm, uống một ngụm nước nhỏ, bị sặc đến ho suốt, hồi lâu lại dựa vào người cô, bất lực nằm trong lòng cô, hai tay choàng qua lưng, ôm chặt lấy cô: “Tuyết Chi… đừng đi… ít nhất là bây giờ, đừng đi…”

Tuyết Chi cúi đầu nhìn, muốn kéo tay anh ra, anh lại dùng sức quấn lấy cô.

Đừng đi… ít nhất là bây giờ, đừng đi…

Ánh mắt hơi ngước lên, nhìn người đàn ông nằm trong lòng mình, Tuyết Chi cũng chẳng phân biệt rõ ràng tâm trạng bất lực này, rốt cuộc là thương hại, áy náy, hay là…

Đôi mắt bình thản đó của Tiêu Chí Khiêm bỗng nhiên lướt qua trước mắt cô, Tuyết Chi chợt bừng tỉnh lại.

Sao cô có thể thất thần vì một người đàn ông khác chứ?

Cho dù anh có trông giống hệt Tiêu Chí Khiêm, nhưng dù sao anh cũng không phải Tiêu Chí Khiêm.

Tuyết Chi chẳng do dự dùng sức kéo cánh tay của anh ra, muốn đẩy anh qua bên cạnh, nhưng Tuyệt dường như cho rằng đó là trong lòng cô, cả người mềm nhũn, đổ gục xuống, vừa vặn gối đầu lên chân cô.

Tuyết Chi cắn chặt môi, muốn đẩy anh lần nữa, nhưng nhìn thấy cơ thể co quắp run rẩy của anh, cô lại không nhẫn tâm.

Một người đàn ông cao lớn đến vậy, bây giờ lại yếu đuối bất lực dựa vào góc tường, còn cô, chính là đầu sỏ tội ác. Nhưng cho dù là vậy, anh vẫn không hề oán trách cô, thậm chí còn chưa từng động vào cô!

Sự dung túng âm thầm này khiến cô lần nữa nhớ đến Tiêu Chí Khiêm… Tiêu Chí Khiêm của kiếp trước đó.

Ánh mắt nhìn anh càng trở nên phức tạp khó nói.

Tuyệt, rốt cuộc anh là ai?

Ầm ầm tiếng của hai chiếc trực thăng, không ngừng bay lượn trên bầu trời.

“Cậu Tiêu, ngoài ba dặm biển có thời tiết giông bão, chúng ta không thể qua được!” Đinh Khiên lái máy bay, liên lạc với người đang lái máy bay khác qua bộ đàm.

Gương mặt anh tuấn của Tiêu Chí Khiêm lúc này hoàn toàn trở nên hung dữ, ánh mắt khiến người khác khiếp sợ, nhìn chăm chú vào bầu trời mịt mù phía xa.

Cảm thấy được sát ý điên cuồng lan tràn trên người anh, một vị ông lão ngồi bên cạnh anh, bĩu môi với anh ta, quay đầu lấy chiếc tầu thuốc lá bằng đồng trong tay gõ vào Tiểu Cường trước ghế lái: “Nói với tên thỏ đế kia, dừng lại trên một hải đảo gần đó.”

“Các anh dừng lại ở đây, một mình tôi đi.” Tiêu Chí Khiêm bỗng lên tiếng.

Ông lão trừng mặt nhìn anh: “Một mình anh đi làm gì? Đi chết à? Anh vốn không biết giông bão ở đây như thế nào đâu! Còn đáng sợ hơn việc dùng mười cây súng lục đồng thời cắm vào rốn của anh nữa đấy!”

Tiêu Chí Khiêm cắn chặt hàm dưới, ánh mắt sắc như dao, nhìn chăm chú về phía trước.

Ở đó, Tuyết Chi chính là ở đó!

Không nhìn anh nữa, ông lão dùng tẩu thuốc lá đập mạnh vào đầu Tiểu Cường: “Mau nói với tên nhát gan đó đi!”

Tiểu Cường vâng một tiếng, lập tức liên lạc lại với Đinh Khiên, hai chiếc máy bay điều chỉnh phương hướng, bay về phía một hoàn đảo gần nhất. Chưa đến mười phút đã đáp xuống lục địa.

Cửa trực thăng mở ra, người bên trong lần lượt nhảy xuống, chị Điềm, Thạch và Đinh Khiên đi một chiếc, Tiêu Chí Khiêm, ông lão và cả Tiểu Cường ở một chiếc khác.

Một chuyến sáu người, đứng trên một hòn đảo xa lạ, bầu trời âm u nặng nề, mưa rơi lất phất. Thạch bảo Đinh Khiên và Tiểu Cường đi xung quanh xem thử, anh ta dựng tạm lều để mọi người nghỉ ngơi tạm thời, chị Điềm phụ trách chuẩn bị đồ ăn.

Chị ta đun nước trước, ngâm một ấm trà cho ông lão: “Ông, đây là trà Phổ Nhĩ mà ông thích nhất.”

Ông Hình vui vẻ nhận lấy: “Không tồi, khen cho cô còn nhớ!” Uống một ngụm, ông chợt hỏi: “Cô Điềm, cô thiện lương đôn hậu như vậy, sao lại dọa ba của thằng Khiên chạy mất vậy?”

Chị Điềm giậm chận, cố ý nói thấp giọng xuống: “Ông! Sao ông lại nhắc đến việc này rồi? Ông được nói trước mặt Đinh Khiên!”

Ông Hình lắc đầu cười khổ: “Cô đấy, vẫn thật sự giấu nó. Bỏ đi, tôi cũng lớn tuổi rồi, chẳng lo nổi chuyện của các cô, tự lo cho mình đi.”

“Biết rồi” Chị Điềm ngẩng đầu, nhìn thấy Tiêu Chí Khiêm đứng đó không xa, không vui nói: “Mấy ngày nay, cũng khiến cậu Tiêu chịu đủ rồi, không ngủ nghỉ, cũng chẳng ăn cơm, nếu như không tìm thấy Tuyết Chi nữa, cơ thể này của cậu ấy sớm muộn cũng sẽ đổ gục thôi.”

Ông Hình quét mắt về bên kia, nhíu mày: “Tôi đi xem thử.” Buông ấm trà xuống, đứng dậy bước qua đó.

Tiêu Chí Khiêm vẫn cứ đứng mãi ở rìa của hải đảo, mặt hướng ra biển, gương mặt tiều tụy, thấp thoáng vài tia bất an. Hốc mắt trũng dần xuống, Tuyết Chi mất tích trong ba ngày này, anh vốn không hề chợp mắt, không kể đêm ngày, chỉ biết tìm kiếm cô. Bây giờ, cuối cùng đã có tin tức của cô thì lại bị thời tiết đáng chết ngăn cản bước chân!

Anh hận không thể gắn lên đôi cánh, cứ như vậy bay đến bên cạnh cô, nói với cô, không cần sợ, có anh ở đây, không cần sợ gì cả…

Lúc này, ông Hình bước tới, xem tuổi tác đã qua 60, mặc một bộ Hán phục màu đen, một tay chắp sau lưng, một tay cầm chiếc tẩu thuốc lá trước giờ chưa từng rời khỏi người, sau gáy buộc một bím tóc đuôi sam bằng dây nịt năm màu, đến trước mặt Tiêu Chí Khiêm, nâng mí mắt hơi sưng lên, liếc anh, ngồi xổm trên đất, hút mấy hơi thuốc, lại thổi ra từng vòng khói.

Qua hồi lâu mới lên tiếng: “Việc này lẽ ra tôi nên nói sớm với cậu.”

Tiêu Chí Khiêm không trả lời, dường như coi ông ấy không tồn tại vậy, lặng nhìn những đợt sóng hung dữ cuộn trào, chỉ là chìm đắm trong thế giới của mình.

Lại hút mấy hơi thuốc, gõ túi thuốc lá khô cứng xuống đất, thở dài nói: “Khi tôi phát hiện ra đứa trẻ đó, nó bị nhốt trong hầm, bị dày vò đến không thành hình, đám bác sĩ khốn nạn thất đức tám đời đó, trói đứa trẻ nhỏ như vậy lại làm đồ chơi, thẳng tay khiến một đứa trẻ lanh lợi thành chẳng giống người, cũng chẳng giống quỷ.”

Ngẩng đầu, lại liếc Tiêu Chí Khiêm, sâu xa nói: “So với cậu, nó mới thật sự là người thật sự sống trong địa ngục.”

Tiêu Chí Khiêm vẫn không trả lời, cho dù điều này đối với anh mà nói cũng được coi là một tin tức chấn động, anh cũng keo kiệt không cho chút cảm xúc nào: “Vì sao lại giấu tôi?” Anh lạnh lùng nói, âm thanh lạnh lẽo đến u cốc thâm sâu.

Ông Hình đứng dậy, tinh thần nghiêm túc hẳn lên, im lặng một lúc mới nói: “Cậu là người tôi xem trọng, là người phải gánh vác tương lai của Hải Thiên Đường, cũng có thể… là người kế nhiệm tương lai của Hồng môn! Cho nên, sự an toàn của cậu rất quan trọng. Còn nó, chỉ là được bồi dưỡng làm cái bóng của cậu thôi, hai cậu một sáng một tối, sẽ trở nên thuận lợi thông suốt, cũng sẽ trở thành vũ khí cuối cùng của Hải Thiên Đường.” Nhìn về phía Tiêu Chí Khiêm, ông trầm giọng nói: “Cậu không cần biết sự tồn tại của nó, chỉ cần lúc nào nó cũng đi theo cậu là được rồi!”

Mãi đến lúc này, Tiêu Chí Khiêm mới dần dần hồi phục lại ánh mắt của mình, nhìn về phía ông Hình, từng câu từng chữ: “Kết quả? Nó đã thoát ra khỏi sự kiểm soát của ông.”

Nhắc đến việc này, ông Hình có chút không tự nhiên, ngượng ngập ho khan mấy tiếng: “Haiz, ai biết được tên nhóc đó còn khó xử lý hơn cậu chứ?”

Chẳng qua chỉ là nhất thời không trông coi cẩn thận, không ngờ rằng nó lại trở thành mục tiêu truy nã của cả Hồng môn! Ông Hình không biết nên tự hào vì mắt nhìn đặc biệt của mình, hay là nên hối hận vì mắt nhìn của mình quá đặc biệt nữa!

Tiêu Chí Khiêm thu ánh mắt lại, nhìn về hướng của hòn đảo mục tiêu kia, thanh âm không trầm bổng, lại có sát khí ở khắp nơi: “Cho dù nó là ai, dám động đến cô ấy, tôi cũng giết không tha!”

Ông Hình nhìn người kế nhiệm mà bản thân bồi dưỡng nên, lông mày hoa râm nhíu lại.

Huynh đệ tương tàn, đó không phải là điều mà ông ta muốn nhìn thấy. Nhưng mà những việc làm gần đây của tên nhóc đó, cũng thật sự khiến nó đắc ý, cũng nên dạy dỗ nó. Nó là người mà bản thân nuôi dạy nên, tự nhiên sẽ rõ được năng lực của nó, nếu như không quản thúc thêm, sợ sẽ vô pháp vô thiên, trở thành đối phủ lớn nhất của Hải Thiên Đường, thậm chí của Hồng môn!

Lúc này, Đinh Khiên và Tiểu Cường quay về, tiện tay hái thêm ít nấm dại không độc, gần đây cũng khá an toàn, có thể tạm thời nghỉ lại. Chị Điềm cũng chuẩn bị xong bữa trưa, dùng nấm họ mang về nấu thêm một nồi canh nấm nóng hôi hổi, xua bớt khí ẩm giúp mọi người.

Mấy người quây quanh ngồi trong lều, chỉ có Tiêu Chí Khiêm ở bên ngoài, chị Điềm đi gọi anh, anh chẳng để vào tai, vẫn hướng mặt ra biển cả mênh mông.

Chị Điềm trở về, mấy người lặng lẽ ăn cơm, Thạch hỏi: “Giông bão như này sẽ kéo dài bao lâu nữa?”

Tiểu Cường nhìn chăm chú vào chiếc máy tính cầm tay mà mình tự thiết kế, màn hình hiện thị ảnh mây khí tượng, một đám mây màu đen, đang di chuyển với tốc độ chậm chạp. Cậu ta tính toán thời gian, nói: “Chậm nhất là ba tiếng nữa!”

Đinh Khiên không khỏi lo lắng nói: “Giông bão ba tiếng? Vậy hòn đảo đó có khi nào sẽ gặp nguy hiểm không?”

Ông Hình uống cạn canh trong bát, chị Điềm lại múc cho ông một bát nữa, ông cầm lên, vừa cẩn thận thổi vừa tức giận nói: “Tòa thành bằng đá trên hòn đảo đó, dày như tường thành vậy, chỉ cần không bị nhấn chìm, giông bão bình thường tấn công cũng không thổi bay được nó đâu.”

Thạch nhướn mày, hỏi thẳng: “Ông, sao ông hiểu chi tiết thế?”

Ông Hình chỉ lo uống canh, cúi đầu rất rất thấp, mập mờ nói: “Nơi đây là tôi phát hiện được lúc đi du lịch thế giới mấy năm trước.”

Mấy người liếc nhìn nhau, trong lòng mọi người đều có tính toán. Ông lão mất tích lâu như vậy, bỗng nhiên xuất hiện vào đêm hôm qua, mang đến cho họ tin tức về Tuyết Chi, lại thông thuộc hòn đảo nhốt cô ấy như vậy, việc này nhìn thế nào cũng giống như có liên quan đến ông ấy! Lẽ nào là bệnh cũ tái phát, lại ra ngoài chạy khắp nơi nhặt người xảy ra sự cố? Hoặc là, nhặt một cục nợ về, liên lụy đến Tuyết Chi?

Biết bao dự đoán, đều không thoát khỏi liên quan đến ông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK