Mục lục
Cô Vợ Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 570

Điểm này Vưu Thiên Ái đã trải nghiệm rất sâu sắc, nếu như không phải như vậy thì sao cô ta lại có thể nhớ mãi không quên Bạch Thương Long? Lòng người có thể có một cái chốt mở, nói không yêu liền không yêu thì thực sự tốt biết bao nhiêu.

Cho nên cô ta cũng có thể hiểu được tâm trạng của Tưởng Cầm, ngước mắt lên nhìn cô một cái, giọng điệu của Vưu Thiên Ái hơi thấp: “Thích thử thách thì cứ việc thử đi.”

Tưởng Cầm nghiêng đầu qua nhìn cô ta: “Đây coi như là… ủng hộ?”

Vưu Thiên Ái di chuyển tầm mắt, dường như là không muốn thừa nhận, chỉ là thản nhiên nói: “Ít nhất là đứa trẻ không phải người có tội, nếu như đã mang nó đến thế giới này rồi thì không thể bởi vì khuyết điểm của cậu mà để nó gánh chịu hậu quả, như vậy thì cậu so với Mộ Dung Hoành Nghị tốt hơn chỗ nào hả?”

Tưởng Cầm kinh ngạc, không nghĩ tới là nói nói này nói ra từ trong miệng của Vưu Thiên Ái. Đúng vậy đó, cô ta nói không sai, đứa nhỏ có lỗi gì đâu chứ? Trong lúc nhất thời trong ngực tràn đầy, đều là cảm động.

Ánh mắt lại đang rung động, cô bất đắc dĩ buông tay: “Nhưng mà hiện tại tôi thật sự rất nghèo, tôi sợ là không nuôi nổi nó thì phải làm sao bây giờ đây?”

Vưu Thiên Ái xem thường liếc nhìn cô một cái, nhìn sang nơi khác, hoàn toàn không thèm quan tâm: “Cùng lắm thì tôi nói giúp cậu.”

Tưởng Cầm dùng nụ cười để che giấu vành mắt đang đỏ lên: “Thế thì tôi sẽ ỷ lại vào cậu đó.”

Vưu Thiên Ái bị cô nhìn dẫn đến mất tự nhiên, đứng dậy: “Tùy cậu.” Cô ta bước đi mấy bước, dừng lại, đưa lưng về phía cô, một hồi lâu sau mới nói: “Chuyện tôi ghét cậu là thật, nhưng mà… lời mà tôi đã nói trong ba năm đó cũng là thật.”

Nói xong, bước nhanh đi cũng không quay đầu lại, bước ra khỏi phòng ăn.

Tưởng Cầm ngồi một mình ở trên ghế, ánh mắt thay đổi nhìn ra ngoài cửa sổ, vươn tay lơ đãng lướt qua khóe mắt, lập tức cô tự giễu cười một tiếng.

Thiệt tình, đều nói là phụ nữ mang thai sẽ trở nên đa sầu đa cảm, xem ra thật đúng như vậy rồi…

Hiệu suất làm việc khi sáng của Mộ Dung Hoành Nghị rất cao, quả thật là xử lý hết toàn bộ công việc cả ngày, anh vuốt vuốt mi tâm, bởi vì không nhìn thấy cho nên phải dựa vào nghe, cho nên tinh lực càng hao tổn hơn nữa.

“Hiện tại cô ấy đang ở đâu?” Anh lên tiếng hỏi.

Cao Dương đáp lời: “Ở phòng nghỉ.”

Nghe thấy cô thật sự nghe lời mình đi vào trong phòng nghỉ, sắc mặt của Mộ Dung Hoành Nghị trở nên vui vẻ, chống người đứng dậy, nói: “Chiều nay giao cho cậu.”

Cao Dương cười cười: “Tôi biết rồi, anh nhanh chóng đi tìm cô Tưởng đi.”

Mộ Dung Hoành Nghị hừ lạnh một tiếng: “Chỉ có cậu nói nhiều.”

Cao Dương đỡ anh đi đến cửa phòng nghỉ ngơi, biết điều đi khỏi. Mộ Dung Hoành Nghị đẩy cửa vào, Tưởng Cầm đang ngồi xếp bằng ở trên ghế sofa, cầm giấy bút trên tay tùy ý phác họa, thấy là anh, cô buông đồ vật xuống, bước tới đón anh.

“Đi ăn gì với tôi đi.” Anh nói.

Mặc dù chỉ “ừ” một tiếng, nhưng mà Mộ Dung Hoành Nghị vẫn nghiêng đầu qua nhìn về phía cô, lông mày kéo cao: “Tâm trạng không tệ?”

“Vẫn ổn.” Cô thờ ơ trả lời lại.

Cô không muốn nhắc đến chuyện Vưu Thiên Ái, nhất là anh là kẻ đầu tiêu, cô càng muốn xem chuyện lúc nãy bọn họ nói với nhau chính là bí mật nhỏ của cô, giống như là trước đó, không có gì có thể giấu diếm nhau.

Cô không muốn nói chuyện thêm, Mộ Dung Hoành Nghị cũng không phải là người hỏi cho ra ngọn nguồn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK