Mục lục
Cô Vợ Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 613

Buổi tối, Lâm Đào đưa Tưởng Cầm đến Đường phủ, quả thật như trong lời đồn, sang trọng lộng lẫy hơn cả hoàng cung.

Nghe nói, đội ngũ xây dựng ngôi biệt phủ này là Đường Thước đặc biệt mời từ nước ngoài về, phong cách xây dựng thiết kế vừa phóng khoáng vừa tràn ngập hơi thở của quý tộc châu Âu.

“Oa! Đây mới gọi mà mở rộng tầm nhìn!”

Lâm Đào không nhịn được mà tấm tắc khen, sau khi đi vào thì ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm chiếc đèn chùm thủy tinh trên đầu: “Nghe nói, chiếc đèn chùm của nhà Đường Thước tới mấy tỷ! Đây là thật sao?”

Tưởng Cầm không có tò mò giống như anh ta, vừa tìm kiếm bóng dáng của Đường Thước trong đám đông, vừa hỏi: “Đường Thước là người yêu thích các sản phẩm xa xỉ, đèn chùm vài tỷ đối với ông ta mà nói, căn bản không tính là gì.”

Liên quan đến sở thích hứng thú của con người Đường Thước, trong tư liệu Nghiêm Túc đưa cho cô đều có đề cập.

Thấy Lâm Đào ngạc nhiên líu lưỡi, Tưởng Cầm khẽ mỉm cười: “Ngậm cái miệng của cậu lại, đừng để Tưởng Thị mất mặt”

Lâm Đào lập tức im miệng, lại khôi phục vẻ trầm ổn, bước lên một bước, lịch lãm cong tay về phía cô, Tưởng Cầm bật cười, khoác vào, nói: “Đường Thước ở trước mặt”

Tưởng Đường Thước sẽ là một ông lão, không ngờ lại trông không quá 30, tóc để ngang vai, trên đầy đội một chiếc mũ, mặc một chiếc áo choàng đen dài đến đầu gối, anh ta giữa các mỹ nhân.

Lâm Đào dụi mắt: “Không phải chứ, anh †a chính là Đường Thước?”

Anh ta vốn ôm lòng kính ngưỡng tới, kết quả, hoàn toàn vỡ mộng! Đây đâu giống nhà thiết kế trang phục nổi tiếng toàn cầu chứ, thật sự chính là cậu chủ ăn chơi.

Tưởng Cầm ngược lại không đồng ý: “Đi, Ị”

chúng ta qua đó Đến trước mặt Đường Thước, Tưởng Cầm chào hỏi, ổn định cảm xúc, lịch sự mỉm cười với anh ta: “Nhà thiết kế Đường, chào anh, tôi là nhà thiết kế giày của Tưởng Thị, tôi tên Tưởng Cầm”

Đường Thước quay đầu, lập tức mắt sáng lên, lập tức đưa tay túm lấy cô: “Thì ra là nhà thiết kế mỹ nữ của Tưởng Thị!”

Tưởng Cầm tuy không kinh diễm như những mỹ nhân hàng đầu vây quanh anh †a, nhưng lại có một vẻ đẹp xa cách khác, là kiểu sẽ khiến đàn ông khởi dậy dục vọng chinh phục. Đứng ở trong đám đông, cô độc kiêu hãnh giống như đóa mẫu đơn, xung quanh đều dây lên tường cao, ngăn cách tất cả mọi người ở ngoài, đứng rất gần lại không thể lại gần. Bên cạnh dù có nhiều kiểu dáng nhiều màu sắc, nhưng chỉ một ánh mắt thì có thể phát ra cô.

Đây chính là sự quyến rũ của cô.

Lâm Đào sau đó tự giới thiệu: “Tôi là…”

Đường Thước không thèm nhìn anh ta, khoát tay: “Cứ tự nhiên” Sau đó, lại thể hiện sự nhiệt tình đối với Tưởng Cầm: “Cô Tưởng làm ngành này bao lâu rồi?”

Tưởng Cầm đáp: “Chưa đến 2 năm”

Lâm Đào ngại ngùng đứng ở một bên mà buồn bực, thật là chưa từng thấy ai không hiểu phép lịch sự như Đường Thước!

Chú ý đến anh ta nắm tay của mình, không có ý muốn buông ra, Tưởng Cầm bất động thanh sắc rụt lại, nhưng anh ta lại bước lên một bước, nắm chặt hơn. Cúi đầu lật qua lật lại xem, nói: “Tay của cô Tưởng có hơi chai, như thế không được, tay của phụ nữ là gương mặt thứ hai, phải bảo dưỡng mới được.”

Tưởng Cầm đúng mực đáp lại anh ta: “Ngoài thiết kế ra, tôi cũng đang học làm giày, khó tránh sẽ bị chai.”

Lâm Đào ở một bên nhìn mà cáu, muốn đi tới nhưng bị ánh mắt liếc qua của Tưởng Cầm ngăn lại, anh ta chỉ có thể lùi ra xa cho dễ thở hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK