CHƯƠNG 496
Nhìn cô ta ở bên ngoài cửa xe, tóc tai bù xù, bộ váy trắng ở trên người nhào nát, gương mặt rõ ràng đã gầy đi mấy phần, lúc đầu sắc mặt vốn dĩ không tốt, bây giờ do kích động nên trở nên đỏ bừng, đang vội vàng đập cửa xe: “Hoành Nghị…”
Tưởng Cầm thở dài ở trong lòng, đối với người phụ nữ này, cho dù như thế nào thì cô cũng không thể hận được.
Xoay mặt qua chỗ khác, cô nghĩ việc này cứ để cho Mộ Dung Hoành Nghị tự mình giải quyết đi.
Có lẽ là cô đang quá mức đắm chìm trong suy nghĩ của mình, cô cũng không để ý tới là mình đã thở dài một hơi.
Ở trên tay đột nhiên có một bàn tay to lớn bao trùm lại, vẫn luôn nắm chặt tay cô.
Tưởng Cầm giật mình, nghiêng đầu qua nhìn anh.
“Chờ tôi một lát.” Anh nói xong, ra hiệu cho Cao Dương đẩy anh xuống xe.
Nhịp tim của Tưởng Cầm bỗng dưng tăng tốc, thẳng cho đến khi anh xuống xe rồi cô vẫn còn có chút hoảng hốt.
Anh…
Ở bên ngoài xe, Dương Vịnh Hy nhìn thấy Mộ Dung Hoành Nghị thì càng khóc dữ dội hơn, quỳ gối ở phía trước xe lăn của anh, gương mặt chôn giữa hai đầu gối của anh, khóc không thành tiếng: “Hoành Nghị… thật sự xin lỗi, cầu xin anh tha thứ cho em đi, có được hay không? Em không thể không có anh được…”
“Tôi nghĩ là tôi đã nói rất rõ ràng rồi.”
Mộ Dung Hoành Nghị chính là như vậy, một khi anh quyết định chuyện gì đó thì anh tuyệt đối sẽ không quay đầu, thậm chí là ngay cả một tia thương lượng cũng không có.
“Đừng mà…” Dương Vịnh Hy chỉ biết gào khóc, ngoại trừ khóc ra thì cô ta cũng không biết mình phải làm như thế nào mới có thể đá động được anh.
Đã từng chỉ cần nhìn thấy nước mắt của cô ta thì anh sẽ thỏa hiệp.
Nhưng mà cô ta đã quên, bây giờ đã không phải là quá khứ nữa.
“Cao Dương chờ một lát nữa đưa cô ấy trở về đi.” Mộ Dung Hoành Nghị lạnh nhạt ra lệnh.
“Vâng.”
Dương Vịnh Hy lập tức cảm thấy sợ hãi, ôm chặt lấy anh: “Hoành Nghị, đừng đuổi em đi mà, em sai rồi, anh trừng phạt em như thế nào cũng được hết, nhưng mà… xin anh đừng không quan tâm đến em…”
Tiếng khóc của cô ta gần như khản đặc, kể từ lúc anh nhập viện đến nay, ngày nào cô ta cũng sống trong nước mắt, thật vất vả mới có cơ hội trốn ra ra gặp được anh một lần, cô ta không muốn từ bỏ như vậy. Chỉ cần cô ta đủ cố gắng, lại cố gắng thêm một chút nữa thì có thể anh sẽ mềm lòng.
Tưởng Cầm ở trong xe im lặng mà nhìn, cô có thể cảm nhận được sự đau khổ của Dương Vịnh Hy, lại nhìn về phía Mộ Dung Hoành Nghị, cô nghĩ yêu một người đàn ông như thế này thì chắc chắn phải đau khổ thôi.
Dương Vịnh Hy như thế, cô cũng chạy không khỏi.
Vẻ mặt của Mộ Dung Hoành Nghị vẫn không thay đổi, anh nhẹ nhàng đẩy tay của cô ta ra, thân thể cúi xuống, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được mà nói: “Vịnh Hy, em không nên động vào cô ấy.”
Dương Vịnh Hy lắc đầu mãnh liệt: “Sẽ không đâu, sẽ không làm vậy nữa đâu. Hoành Nghị, anh cho em thêm một cơ hội đi, có được hay không? Tùy anh muốn… muốn với cô ta như thế nào… em cũng sẽ không để ý…”
“Tôi đã cho em một cơ hội rồi.” Mộ Dung Hoành Nghị ngồi thẳng người dậy, giọng nói lạnh nhạt đến vô tình: “Ngay trên con đường này, camera giám sát đã quay lại được hết tất cả.”
Lần đó anh đã lựa chọn im lặng, nhưng mà lần này anh tuyệt đối sẽ không làm như không thấy nữa.
“Em sai rồi, em thật sự sai rồi.” Dương Vịnh Hy đau khổ cầu xin, không để ý đến tự tôn, không để ý đến mặt mũi, chỉ cần anh có thể tha thứ cho cô ta thì cô ta cần gì phải để ý mấy cái này nữa.