CHƯƠNG 591
Nghĩ tới kiên trì lúc này của mình, lại đem tới áp lực vô tận cho cô, anh ta liền cảm thấy lạc lõng.
“Tạm biệt.” Vưu Thiên Ái muốn lướt qua anh ta, anh ta lên tiếng gọi cô ấy, nghiêng mắt cười chân thành với cô ấy: “Thiên Ái, tôi thích dáng vẻ bây giờ của em.”
Vưu Thiên Ái nhướn mày, mỉm cười: “Có rất nhiều người thích tôi, cũng không thiếu một mình anh.”
Lúc cô ấy quay về, Tưởng Cầm mở mắt, không chút buồn ngủ.
Cô nói: “Cậu nên về rồi.”
Nhà họ Vưu có cấm cửa, cô biết.
Nào biết Vưu Thiên Ái lại cầm chăn ở trạm y tá tới trực tiếp vứt lên một chiếc giường khác: “Tối nay, tớ ngủ ở đây.”
Tưởng Cầm yên lặng nhìn cô ấy, chậm rãi nở nụ cười: “Cẩn thận bị ba mẹ cậu mắng.”
Vưu Thiên Ái quay đầu, không để ý nói: “Tớ đã trưởng thành rồi, có thể tự làm chủ.”
Do dự một lát, cô ấy nói: “Nghe mẹ cậu nói, mấy ngày nay cậu đều mất ngủ.” Cô ấy đi tới, kéo ghế ngồi trước mặt cô: “Tớ ngồi đây với cậu, cậu ngủ ngon rồi.”
Nhìn cô ấy một lúc, cô từ từ nhắm mắt lại, kéo chăn lên một chút, giọng buồn bực: “Đây là cậu nói đó, không cho phép chuồn lúc mình ngủ…”
Vưu Thiên Ái nhếch môi: “Chuyện như vậy, tớ mới không làm đâu!”
Tưởng Cầm khẽ cười, hình như đã vô cùng mệt mỏi, không bao lâu sau thì vang lên tiếng hít thở đều đều.
Giấc ngủ này, cô ngủ thật lâu, mơ thấy cơn ác mộng mà ngay cả bản thân cô cũng không nhớ nổi. Lúc tỉnh lại, đã là sáng sớm hôm sau, mở mắt liền nhìn thấy Vưu Thiên Ái đang nằm sấp ngủ bên giường.
Trong lòng cô ấm áp, cô vươn tay, khẽ vuốt tóc cô ấy, Vưu Thiên Ái ngủ rất cạn, cô vừa cử động thì đã tỉnh lại rồi.
“Tỉnh rồi?”
Cô ấy đứng dậy, duỗi cái eo lười biếng, hoạt động cơ thể cứng ngắc, nói: “Tớ đi mua bữa sáng cho cậu.”
Nhớ tới gì đó, lúc đi tới cửa lại nghiêng đầu nói: “Tối qua dì có tới, thấy cậu ngủ say, tớ kêu dì về nghỉ ngơi rồi.”
Nói xong liền đẩy cửa ra ngoài.
Ánh mắt Tưởng Cầm dần trở nên sâu sắc, đây chính là Vưu Thiên Ái, sẽ ở lúc cô khó khăn nhất xuất hiện bên cạnh cô.
Về những khúc mắc trong đó, bây giờ nghĩ lại đều không còn rõ ràng như vậy nữa.
Thu lại ánh mắt, cô lại theo thói quen hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ.
Giờ này phút này, anh ở đâu, đang làm gì chứ?
Sau đêm đó, cô không còn tin tức của anh, cũng chưa từng chủ động hỏi. Kỳ thật, dùng một cách tạm biệt không tính là tạm biệt như vậy để kết thúc, đối với cô và anh đều tốt, ít nhất, cô biết, giây phút rời đi kia, không hận nhau.
Vậy là đủ rồi.
Buổi chiều, Tưởng Cầm cố ý yêu cầu xuất viện, dù sao, cơ thể của cô cũng phải điều dưỡng từ từ, cô tình nguyện về nhà. Vưu Thiên Ái lái xe đưa cô về, bất ngờ là, Tưởng Mạc Hoài lại xuất viện sớm hơn cô hai ngày.
Đi vào phòng của ba, ông ngồi trên xe lăn, mặc dù triệu chứng trúng gió không giảm bớt, nhưng sắc mặt không tệ. Nhìn ra được, là vì mẹ đã về nên tâm trạng mới tốt lên.