CHƯƠNG 588
Tất cả những hoài nghi đều sụp đổ trong vòng ôm này.
Sao cô có thể hoài nghi anh chứ? So với cô, thương tổn của anh cũng không ít, chỉ là, anh đứng cao hơn tiêu chuẩn đạo đức của cô, trở thành người trừng phạt, liền bị cô xem là đương nhiên mà hoài nghi.
Khoảng ngày tháng này, chẳng lẽ cô còn chưa nhìn đủ sao? Đúng như ông Đàm nói, dù có hận, anh cũng dùng toàn bộ trái tim để hận, loại tình cảm cực độ như vậy, có lẽ người khác không hiểu, sao cô có thể không hiểu? Như vậy, so với anh, cô vô tội ở đâu chứ.
Mộ Dung Hoành Nghị siết chặt cánh tay, ôm chặt cô vào lòng, cằm lớm chớm râu khẽ tỳ vào đầu vai cô.
Không thể giả như kiên cường được nữa, cô muốn xoay người, anh lại khàn giọng lên tiếng: “Đừng quay lại. Cứ như vậy…để tôi ôm một lát.”
Cô khựng lại, không nhúc nhích.
“Nhất định rất khó chịu đi?” Má anh vùi vào lưng cô, khẽ hỏi.
Rõ ràng nước mắt đang chảy, nhưng cô vẫn lắc đầu.
“Xin lỗi.” Anh nói: “Là tôi không bảo vệ tốt cho em.”
Cô cắn chặt chăn, không muốn mình khóc ra tiếng, nhưng mà…nhưng mà trái tim thật sự rất đau, rất đau.
Sau lưng có một mảng ẩm ướt nóng bóng.
“Cầm…tôi muốn em biết, bất kể tôi từng tổn thương em thế nào, em cũng là kiếp nạn của tôi, kiếp nạn khiến tôi vạn kiếp bất phục.”
Tay cô khẽ quấn lấy bàn tay đặt trên eo mình, thật chặt, như cũng muốn ôm lấy anh, để anh không còn lạnh như vậy nữa.
“Em biết tôi mong đợi đứa bé này ra đời biết bao sao?” Anh hít vào thật sâu, rồi lại cười, giọng khàn khàn nói: “Tôi rất ích kỷ, muốn ở cùng em, còn phải trăm phương nghìn kế tìm một lý do đủ để thuyết phục chính mình. Nếu em là mẹ con tôi, vậy tôi quyết định sẽ không tổn thương em nữa…cho nên, giây phút tôi biết em mang thai, tôi thật sự cảm thấy là ông trời đang chiếu cố tôi.”
Tưởng Cầm vẫn không lên tiếng, chỉ là để nước mắt dâng trào.
“Tha thứ cho tôi, hai ngày nay không ở cạnh em, vì có chút chuyện cần đi xử lý.” Nói rồi, Mộ Dung Hoành Nghị cười, giọng cực thấp: “Thật sự là hai ngày thật dài lại thật tệ…”
Anh lại dùng cằm khẽ cọ vào cô, vô cùng quyến luyến.
“Lúc tôi không ở bên em, em phải chăm sóc tốt cho mình.”
Cô cắn môi, mắt ẩm ướt, trong đêm tối lại vô cùng bừng sáng, nhưng cảnh vật trước mắt lại rất mơ hồ, không nhìn rõ gì cả.
Cô không lên tiếng, không nói ra lời giữ anh lại!
Anh hiểu, cô cũng hiểu, anh và cô đã không còn bất kỳ lý do gì để ở bên nhau nữa. Tất cả bất an, tất cả không chắc chắn chôn vùi trước đây, theo sự biến mất của đứa bé mà bắt đầu điên cuồng làm loạn.
“Cầm…tôi có thể yêu em, lại không cách nào không hận em.”
Người phía sau chậm rãi rút cánh tay ra, dù cô nắm rất chặt nhưng vẫn rút ra được.
Cô cắn chặt răng, cắn đến răng cạ vào nhau. Cô từ từ khóc thành tiếng, lại không biết làm sao.
Sau lưng không còn hơi ấm, bỗng trở nên rất lạnh lẽo, cô ôm chặt chính mình, thân thể co rúc trong chăn, run rẩy.
Cửa đóng lại.
Đêm đó, cô đã nhớ không rõ mình trải qua thế nào, dường như toàn bộ thế giới chỉ còn lại một mình cô, sự lạnh lẽo và bất lực đó dù cho nhiều năm sau nhớ lại, cô vẫn khắc ghi trong lòng.