Mục lục
Cô Vợ Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 547

“Khóc ở đây đi, không ai thấy đâu.”

Nhưng cô vẫn cứng đầu lắc đầu, chẳng sợ cắn nát môi, cũng không chịu lộ ra tiếng nào.

Nghiêm Túc nhìn cô một cái, những lời trách móc sắp nói ra, lại bị anh nghẹn trở lại, nhìn xuống dưới, anh nói: “Đi thôi, tôi đưa cô vào.”

Đi vào chỗ ở của Đàm Tô, ông ta đã đợi lâu rồi, muốn nhắc nhở vào câu, nhưng thấy mặt ửng hồng vì khóc của Tưởng Cầm ông sững lại. Nhìn người đi sau cô, ông ta tò mò hỏi: ” Nghiêm Túc, hôm nay sao là cậu đưa Tưởng Nhuế tới a? Mộ Dung Hoành Nghị đâu?”

Nghiêm Túc không có trả lời, chỉ nói: “Buổi tối tôi lại đến đón cô ấy.”

Nhìn anh rời đi, Đàm Tô quay đầu ngờ vực nhìn Tưởng Cầm: “Cầm này, các ngươi…”

Tưởng Cầm vội ngắt lời ông ta, cố gượng cười: “Thầy, chúng ta bắt đầu đi.”

Nhìn cô, Đàm Tô không hỏi nữa, gật đầu: “Ừ.”

Trên đường về, Cao Dương chạy rất chậm, thỉnh thoảng nhìn người không nói một lời bên cạnh.

Cuối cùng, anh ta không nhịn được hỏi: “Tổng giám đốc, sao anh lại làm vậy với cô Tưởng? Có gì hiểu lầm, nói rõ là được rồi a!”

Mộ Dung Hoành Nghị cười, cười rất tự giễu: “Cô ấy sẽ tin lời giải thích của tôi?”

Giải thích cũng sẽ chỉ bị xem như một cách trả thù khác mà thôi.

Trên thực tế, ngay cả bản thân Mộ Dung Hoành Nghị cũng sắp không rõ ràng lắm, anh là đang trả thù cô, hay là đang trừng phạt chính mình.

Sau khi Cao Dương nghe xong, cũng không hỏi lại gì.

Hai người kia, tổn thương lẫn nhau quá sâu, đều vô cùng cẩn cẩn thận thận. Có một chút gió thổi cỏ lay, đều sẽ bị kinh hãi liều mạng sải cánh bay đi rất xa. Chỉ khi nào tách ra mới phát hiện được, nhưng thật ra lại không ai rời khỏi ai được.

Đi vào công ty, Mộ Dung Hoành Nghị trực tiếp tắm rửa trong phòng nghỉ ở công ty, thay một bộ đồ mới, sau đó tiếp tục làm việc. Ít nhất, Cao Dương ở trên mặt anh không tìm ra được chút khác thường nào.

Không, anh chỉ là càng khắc khe mà thôi.

Cả buổi trưa, may đen phủ kín tầng 29, bởi vì chút sơ suất nhỏ trong công việc, rất nhiều cấp cao đều bị ăn mắng. Làm trợ lý giám đốc càng quan trọng hơn bình thường, Cao Dương không thể không đứng trong phòng làm liệc, nhìn Mộ Dung Hoành Nghị ném từng tập tài liệu đi ra.

Cho đến lúc nghỉ trưa, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Cơm trưa là chị Ngọc đưa đến, Mộ Dung Hoành Nghị không đói, trực tiếp quay về phòng nghỉ nghỉ ngơi. Cao Dương không dám đi xa, đành đến nhà ăn cho nhân viên.

Lúc này, đã qua giờ cao điểm ăn trưa, anh ta chọn một góc vắng vẻ, vừa mới ngồi xuống, một người ngồi đối diện, Nhìn thấy đối phương, anh ta nhíu mày: “Cô Vưu.”

Vưu Thiên Ái nhìn anh ta, lập tức kiềm chế nhớ lại hình ảnh đêm đó, lễ phép nói: “Quần áo của tôi không cần phải trả cho tôi nữa, có thể trực tiếp vứt đi.”

Anh ta cười, ôn nhuận như như ngọc: “Giặt rất sạch, cũng đã tiêu độc, cô có thể yên tâm mặc, vứt đi đúng là đáng tiếc.”

Gò má Vưu Thiên Ái đỏ lên: “Đã là đồ của tôi, tôi có quyền quyết định.”

Anh ta nhún vai: “Đương nhiên.”

“Được rồi, vứt đi.” Vưu Thiên Ái nói xong lời muốn nói, đứng dậy muốn đi, vẫn không quên cảm ơn anh ta: “Cảm ơn.”

“Xin chờ một chút.” Cao Dương gọi cô ta lại, nhìn qua cô ta, giống như có chút u buồn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK