Mục lục
Cô Vợ Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 589

Mộ Dung Hoành Nghị hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của cô, ngay cả một chút dấu vết tồn tại cũng bị lau sạch sẽ. Mà từ sau đêm đó, cô cũng không còn rơi một giọt nước mắt nào nữa.

Lúc Cao Dương xuất hiện, đã là ba ngày sau.

“Cô Tưởng.” Anh ta đặt tập văn kiện lên bàn, nói: “Đây là tổng giám đốc để lại cho cô.”

Tưởng Cầm chỉ ngồi trên giường, ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ, cô không có hứng thú với đồ vật của một người đã biến mất.

Cao Dương khựng lại một lát, nói: “Tổng giám đốc trả Tưởng thị lại cho cô.”

Tưởng Cầm chậm rãi rũ mắt, khẽ cười, tiếng cười rất bất lực.

Anh ta trước giờ chưa từng nhìn thấy cô như vậy, giống như anh ta chưa từng nhìn thấy tổng giám đốc như hiện tại. Nhưng bất kể anh ta có suy nghĩ thế nào, anh ta cũng là người ngoài cuộc, trong cuộc tình yêu hận đan xen này, anh ta không có quyền hỏi.

“Cô Tưởng, trân trọng.”

Anh ta xoay người rời đi.

Tưởng Cầm lại ngước mắt, cầm điếu thuốc trên bàn bên cạnh lên, rút một điếu châm lửa, đối diện với ánh hoàng hôn, cô phả ra làn khói, nhìn nó lan dần, lan dần, nuốt trọn ánh mặt trời còn sót lại.

Sau lưng có người đến gần, nhìn cô, bỗng đi vài bước tới, tức giận nói: “Ngu ngốc! Cậu rốt cuộc đang nghĩ gì? Tại sao lại khiến mình trở nên thế này?”

Tưởng Cầm khẽ cười một tiếng: “Anh ấy đi rồi, để lại công ty cho tôi…tôi nên cảm ơn anh ấy, có đúng không?” Cô ngẩng đầu, cười với người tới: “Thiên Ái.”

Vưu Thiên Ái cau mày, trách mắng: “Cảm ơn con khỉ! Nếu không phải vì anh ta, sao cậu lại rơi vào hoàn cảnh hôm nay? Cảm ơn gì chứ, tớ thấy cậu điên rồi đi?!”

Tưởng Cầm lại rít một hơi thuốc, chậm rãi phả khói, nhìn nó khuếch tán đi.

“Tớ tìm lại thứ thuộc về nhà mình, mà anh ấy…biến mất trước mắt tớ, không cần lo lắng lúc nào anh ấy sẽ quay lại tìm tớ gây phiền phức. Đây không phải là kết cục hoàn mỹ nhất sao?”

Vưu Thiên Ái híp mắt, muốn nói gì đó, lại nhịn lại.

Cũng phiền chán rút một điếu châm lửa, im lặng ngồi cùng cô bên giường, cùng nhìn ánh hoàng hôn đỏ rực. Thật lâu sau, cô ấy mới lên tiếng: “Nghe đây, hôm nay là lần cuối cùng, lần cuối cùng cho phép cậu nghĩ tới anh ta. Sau này, cậu phải hoàn toàn quên anh ta đi, phải quên thật sạch sẽ!”

Tay kẹp điếu thuốc của Tưởng Cầm khẽ run rẩy, cô cúi đầu, lại hít sâu một hơi. Đôi mắt lại bị khói khiến đỏ bừng.

Quên, cô đương nhiên phải quên, hơn nữa là nhất định phải quên.

Nếu không, thì có thể thế nào chứ?

Vưu Thiên Ái cùng cô hút hết điếu này tới điếu khác, cho tới khi bị y tá phát hiện, dạy cho hai người một bài học. Tưởng Cầm bị ra lệnh cưỡng chế nằm trên giường nghỉ ngơi, Vưu Thiên Ái nói: “Tớ đi gọi điện thoại.”

Cô ấy đẩy cửa ra ngoài, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy người đi tới.

Lúc Bạch Thương Long nhìn thấy Vưu Thiên Ái, cũng khẽ sững sốt. Nhưng rất nhanh, anh ta đã lịch sự gật đầu: “Thiên Ái, đã lâu không gặp.”

Sự quỷ dị trôi qua, Vưu Thiên Ái nghiêng đầu nhìn anh ta, nhìn thật cẩn thận, cho tới khi anh ta đi tới trước mặt, cô ấy mới phát hiện, gặp lại anh ta, cô ấy lại hoàn toàn không còn cảm giác đau lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK