Mục lục
Cô Vợ Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 498

Tưởng Cầm muốn kháng nghị, nhưng nghe anh nói như vậy thì kìm nén sự không vui cắn môi, khó chịu nói: “Tôi sẽ không làm như vậy đâu.”

Anh giương lên mi, khóe miệng lại câu lên: “Thật sao?”

Cô không tình nguyện “Ừ” một tiếng.

Mộ Dung Hoành Nghị thong thả nói: “Đưa tay ra.”

Tưởng Cầm chớp mắt: “Làm gì?”

“Đỡ tôi đứng lên!”

Cô ngẩn ra: “Không phải lúc nãy anh nói không cần sao?”

“Tôi lại đổi ý rồi.”

Tưởng Cầm nhìn dáng vẻ anh nói năng lý lẽ thì hít sâu một hơi, quyết định không tính toán với anh.

Ai nói anh là bệnh nhân chứ.

Tuy rằng nói cô đỡ anh nhưng anh đương nhiên không đè trọng lượng lên người cô, dùng một bàn tay chống người đứng lên lại ngồi xuống giường.

Cao Dương đi vào, anh dặn dò nói: “Cậu về công ty trước đi, lấy tài liệu cần xử lý cho tôi.” Anh dừng lại rồi nói: “Khi nào có cuộc họp thì tôi muốn nghe nhật ký ghi chép.”

“Tôi hiểu rồi.”

Cao Dương rời đi, Tưởng Cầm để Mộ Dung Hoành Nghị ngủ một lát, cô vào phòng bếp chuẩn bị cơm trưa.

Trong phòng bếp có nguyên liệu nấu ăn rất phong phú, Cao Dương đã chuẩn bị rất nhiều, cô muốn nấu canh cho anh nhưng chưa từng nấu qua, vì thế gọi cho Lưu Bình.

Lưu Bình ở đầu bên kia giống như đang dạy con gái.

Bên ngoài phòng bếp, Mộ Dung Hoành Nghị chống gậy sờ sờ đến gần.

“Bỏ nhiều nhân sâm có nóng quá không? Mấy ngày nay anh ấy rất nóng tính… Không sao chứ? Vậy được, con bỏ vào ít một chút… Sau đó thì sao? Còn phải chuẩn bị cái gì… Lửa nhỏ đúng không, được, con biết rồi…”

Anh nghe âm thanh trong bếp thì bước chân dừng lại.

Vẻ mặt của anh phức tạp chậm rãi xoay người chuẩn bị trở về. Đúng lúc này dưới chân đụng phải thứ gì đó nên cả người ngã xuống đất.

Tưởng Cầm nghe tiếng động bên ngoài thì vội vàng chạy ra, cô thấy anh ngã trên mặt đất thì đi tới đỡ anh: “Sao anh lại đi ra làm gì? Mau cho tôi xem có bị thương hay không?”

Giọng cô rất lo lắng, nắm lấy tay anh đỡ lên, cô còn chưa đứng vững thì anh ôm cả người vào lòng.

“Mộ Dung Hoành Nghị…”

“Đừng nhúc nhích.” Giọng anh rất trầm.

Cô dần thả lỏng cơ thể cho anh ôm.

Một lúc sau anh không nói chuyện, cô cũng không hề động đậy.

Anh đột nhiên buông cô ra quay mặt đi: “Đỡ tôi về phòng đi.”

Cô không nói gì chỉ đỡ anh vào phòng, sau đó kéo chăn giúp anh nói: “Anh ngủ một lát đi, tôi nấu cơm xong sẽ gọi anh.”

Mộ Dung Hoành Nghị nhắm mắt lại, nghe thấy bước chân cô rời đi mới mở mắt ra.

Một vùng tối tăm.

Anh giơ tay lên đặt ở trước mắt.

Vẫn là một vùng tối tăm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK