CHƯƠNG 552
Mộ Dung Hoành Nghị lập tức chấn động, nhưng không kháng cự, chỉ là hơi nheo mắt lại.
Gương mặt này, thật sự là rất đẹp trai, là người đàn ông xinh đẹp nhất cô từng gặp. Cô dùng ngón tay men theo ngũ quan của anh, không khỏi suy nghĩ, nếu như sinh con trai, nhất định sẽ cực kỳ giống anh, cũng xinh đẹp như vậy.
Cô sẽ kiêu ngạo.
Da của anh rất lạnh, dù đã là tháng năm rồi, trong không khí cũng đã sinh ra hơi nóng mùa hè, vẫn không ấm lên một chút.
Như lòng của anh.
Cô rũ mắt, tay chậm rãi trượt xuống, vừa muốn thoát ra, anh lại đột nhiên cầm lại, không cho cô rời đi.
Cô cắn môi, giương mắt nhìn anh: “Một Dung Hoành Nghị, tôi thật sự mệt mỏi…”
Lúc này, dù cho anh là chân tình, hay giả ý, buông tha cô đi.
Nghe vậy, anh tàn nhẫn nở nụ cười, cầm tay thật chặt: “Trừ phi là tôi chết đi, tôi mới có thể không hận, mới có thể…buông tay.”
Tâm của Tưởng Cầm, trầm xuống, chìm xuống.
Đã nhất định phải hận như vậy, vậy ôn tình trước đây tính là gì? An ủi trước khi chết? Hay là ly biệt sau phúng viếng?
“Tổng giám đốc…”
Sau lưng, Cao Dương nhịn không được lên tiếng. Mặc dù không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì, nhưng không khí này quá không đúng, tiếp tục giằng co, chỉ sợ quan hệ hai người càng chạy càng xa.
“Tổng giám đốc, đã rất muộn rồi, cô Tưởng hẳn là còn chưa được ăn tối đâu.”
Một câu, nhắc nhở Mộ Dung Hoành Nghị. Anh cau mày, dùng một giọng điệu cứng rắn chất vấn: “Ăn cơm chưa?”
Tưởng Cầm không muốn trả lời, không muốn dùng những thứ chi tiết vụn vặt trong cuộc sống nhắc nhở mình và anh còn chưa cắt đứt, để ý còn loạn.
“Đi!” Anh nắm lấy tay cô: “Theo tôi đi ăn!”
“Tôi không đi!” Cô dùng sức hất tay anh ra: “Có ăn hay không là chuyện của tôi, anh không nên không biết chừng mực.”
“Cô mang thai con của tôi, cô không ăn cơm chính là chuyện của tôi!” Anh vẫn mạnh mẽ như trước.
Nhìn thấy hai người lại giằng co, Cao Dương vội vàng đứng ra hòa giải: “Tôi gọi đồ ăn ngoài là được rồi.”
Tưởng Cầm không lên tiếng, Mộ Dung Hoành Nghị cũng âm trầm.
Cao Dương gọi điện thoại xong, đến bên tai Tưởng Cầm, nhỏ giọng nói: “Chân của tổng giám đốc còn chưa khỏi hắn, không thể đứng quá lâu, có thể mời anh ấy vào ngồi một lúc không?”
Tưởng Cầm nhíu mày: “Anh có thể đưa anh ấy về.”
Cao Dương thở dài một tiếng: “Cô Tưởng, cô hẳn là hiểu rõ tính cách của anh ấy hơn tôi, đêm nay nếu như không thể tự mình nhìn cô ăn tối xong, anh ấy tuyệt đối sẽ không đi.”
Lông mày Tưởng Cầm càng nhíu chặt hơn.
Anh thật sự là người có tính cách khiến người ta ghét như vậy, nếu anh kiên trì, cô cũng không thoát thân được. Nghĩ nghĩ, chậm rãi xoay người, đẩy cửa đi vào.
Cao Dương thấy thế, vội vàng đến dìu Mộ Dung Hoành Nghị: “Tổng giám đốc, cô Tưởng mời chúng ta đi vào đấy.”
Mộ Dung Hoành Nghị hừ lạnh một tiếng: “Đã mời chúng ta vào, vì sao không tự mình mở miệng? Chút lễ phép đây cũng không có? Sau này phải trông chờ vào cô ấy giáo dục con của tôi thế nào!”
Cao Dương: “…”